Chương 17

Vu Nữ Xuyên Thành Con Nuôi Hào Môn

Cố Tranh 07-11-2025 08:02:58

Giang Tích sao lại... thay đổi rồi? Vốn dĩ cô phải nhiệt tình chào hỏi họ chứ? Còn sẽ nói: Để các cậu lo lắng rồi, tối mai sau giờ học cùng đi dạo phố nhé? Các cô đè nén nghi ngờ trong lòng, lập tức quay sang chào Chiêm Cẩn Hiên: "Thiếu gia Chiêm, mấy hôm nay sao anh cũng xin nghỉ vậy?" Họ che miệng cười: "Không phải là để chăm sóc Tiểu Tích đấy chứ?" Lời này làm Chiêm Cẩn Hiên cực kỳ khó chịu. Anh ta nhíu mày, lạnh giọng nói: "Không phải." Anh ta cực ghét mấy "bạn bè" của Giang Tích. Giang Tích tưởng mình rất có bản lĩnh nhưng những kẻ vây quanh cô nịnh hót, cũng chẳng qua là tham gia cảnh nhà họ Giang giàu có hơn nhà họ mà thôi. Chiêm Cẩn Hiên lập tức quay sang Giang Mạt: "Giang Mạt, em đi cùng anh vào." Giang Mạt nhìn trái nhìn phải: "Anh họ, anh vào trước đi, em đi với Giang Tích." Em ấy lại dám từ chối? Em ấy lại thà đi theo Giang Tích? Chiêm Cẩn Hiên khó mà tin nổi. Lúc này, Giang Tích cũng nhìn quanh. Cô hỏi vệ sĩ: "Anh có thể theo chúng tôi vào không?" Vệ sĩ: "Xin lỗi Nhị tiểu thư, tôi không thể." Giang Tích có chút thất vọng. Cô đành đưa cặp sách cho Chiêm Cẩn Hiên: "Anh cầm hộ tôi đi." Cái này nặng quá. Chiêm Cẩn Hiên thật sự kinh ngạc. Sao cô lại có thể đường hoàng yêu cầu anh ta mang cặp cho mình như vậy? Giang Mạt vội vàng nói: "Để chị cầm, đừng phiền đến anh họ." Chiêm Cẩn Hiên chẳng kịp suy nghĩ, buột miệng nói: "Để anh cầm cho, Giang Mạt em đừng động tay." Nói xong, anh ta mới thấy không ổn. Ý anh ta vốn là không muốn Giang Mạt vất vả, nhưng... nhưng cái cặp này hoàn toàn có thể trả lại cho Giang Tích cơ mà! Anh ta còn định nói thì Giang Tích đã đi xa, Giang Mạt cũng vội vàng đuổi theo. Chiêm Cẩn Hiên: "..." Những cô gái khác đứng nguyên tại chỗ, liếc nhìn nhau. Giang Tích thật sự thay đổi quá kỳ lạ... Cô dám sai khiến cả anh họ mình? Phía này, Giang Mạt đuổi theo hỏi: "Không phải em nói em không có bạn bè sao? Nhưng bạn bè của em nhìn qua... rất nhiều mà." Giang Tích thờ ơ: "Ừ, bạn nhựa thì tính sao?" Những cô gái phía sau vừa đuổi tới: "..." Trong lòng nguyên chủ, đúng là vẫn thường dùng từ này để gọi đám bạn đó. Cho nên Giang Tích nói vậy, hoàn toàn không thấy có gì sai. Giang Mạt ngẩn ngơ hỏi: "Vậy em không có bạn bè nào khác à?" Giang Tích nghĩ một lát: "Không có." Toàn là thuộc hạ, lấy đâu ra bạn bè chứ? Thì ra cuộc sống của Giang Tích cũng không tốt như cô ấy từng nghĩ. Giang Mạt khẽ thở ra một hơi, lộ nụ cười: "Chị cũng chẳng có bạn. Chỉ có một người nhưng cậu ấy vẫn học ở trường thị trấn. Chị cũng chẳng biết sau này bao giờ mới có thể gặp lại..." Giang Tích không mấy chú tâm nghe cô ấy lải nhải. Nhưng Giang Mạt cũng chẳng bận tâm. Những lời này, ngay cả cha mẹ ruột cô ấy cũng chẳng dám nói. Nhưng giây phút này, cô ấy cảm thấy mình với Giang Tích đã có chút đồng cảm. Nét mặt Giang Mạt vì thế cũng càng ngày càng thoải mái. Giang Mạt lớn hơn Giang Tích một tuổi. Cô ấy học lớp 12, Giang Tích học lớp 11. Khi đi đến ngã rẽ hành lang, phải chia ra, Giang Mạt lại còn có chút lưu luyến khó tả. Cô ấy giơ tay vẫy: "Giang Tích, bye bye." Giang Tích chẳng quay đầu: "Ừ." Ngay sau đó, giáo viên chủ nhiệm đích thân dẫn Giang Mạt đến lớp của cô ấy. Giang Mạt đứng trên bục giảng, thử tự giới thiệu: "Xin chào mọi người, mình tên Giang Mạt, mình 17 tuổi..." Bên dưới, mọi người lạnh nhạt nhìn cô ấy, chẳng có chút nhiệt tình nào. Giang Mạt dần dần không nói tiếp được nữa. Còn bên kia, Giang Tích chưa kịp vào lớp thì đã bị gọi lại. Cô quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông tóc hoa râm, giữa đầu hơi hói, cười lên thì mắt híp thành hai đường chỉ. "Giang Tích, có người tìm em." "Ông là?" Nét mặt người đàn ông cứng lại: "Thầy là hiệu trưởng mà." Giang Tích đã hiểu. Người này chính là kẻ đứng đầu trường. Cô nhìn chằm chằm ông ta thêm hai giây, mình có thể bảo ông ta viết cho mình một lá thư, để khỏi phải đi học nữa không nhỉ? Hiệu trưởng chẳng biết Giang Tích đang nghĩ gì, lúc này ông ta có chút sốt ruột. Bởi vì khách quý đang đợi trong phòng hiệu trưởng, ông ta không dám đắc tội. "Giang Tích, em theo thầy đến phòng hiệu trưởng đi." Giang Tích gật đầu, sánh vai cùng ông ta bước đi. Hiệu trưởng khựng lại, vị tiểu thư Giang này cũng thật là quá vô lễ. Ông ta đâu biết, Giang Tích không bắt ông ta đi sau mình đã là may rồi. Phòng hiệu trưởng. Một người đàn ông chẳng chút khách khí ngồi trên ghế làm việc của hiệu trưởng, giữa chân mày tràn đầy hơi thở tàn bạo, thoạt nhìn không vui. Ông cụ Chiêm ngồi trên sofa tiếp khách đối diện. Ông cụ không nhịn được khuyên: "Ngài đừng vội, lát nữa sẽ gặp được người ngài muốn tìm thôi." Đồ Duy đột nhiên đứng dậy, trầm giọng nói: "Đáng lẽ không phải là nàng đến gặp ta, mà là ta phải đi gặp nàng." Ông cụ Chiêm: "Cái gì?" Ông cụ Chiêm còn chưa hiểu rõ ý nghĩa của câu nói này thì Đồ Duy đã đẩy cửa văn phòng ra và đụng mặt với người mới đến. "Ngài Chiêm sao lại ra ngoài rồi?" Hiệu trưởng kinh ngạc cất tiếng. Còn Đồ Duy thì lại chăm chú nhìn chằm chằm vào thiếu nữ bên cạnh ông ta. Thiếu nữ cũng đang nhìn hắn. Cô bình thản đứng đó, khi khẽ khép mắt lại, hàng mi run động, kéo dài nơi đuôi mắt một vệt bóng nhạt. Mang theo một chút yêu kiều hờ hững. Gió từ hành lang thổi tới, cuốn bay mái tóc dài của thiếu nữ, tất cả tựa như bị nhấn nút dừng hình ảnh. Hơi thở của Đồ Duy khựng lại, ánh mắt lướt qua người thiếu nữ trong bộ đồng phục xanh trắng. Đồng phục thùng thình, bao bọc lấy nàng, ngược lại càng làm nổi bật cổ tay mảnh mai, chiếc cổ thon dài. Dù là trang phục lộng lẫy, hay là quần áo tầm thường, cũng không thể che lấp hào quang trên người thiếu nữ.