Chương 48

Vu Nữ Xuyên Thành Con Nuôi Hào Môn

Cố Tranh 07-11-2025 08:02:55

Kẻ hạ chú chính là tiểu thư Giang Tích: "... Ừm." Lúc này 009 không nhịn được mà bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ Giang Tích cố tình hạ chú thật sao? Có nhầm không đấy? Cô là nữ phụ ác độc cơ mà! Sao lại có thể khiến người ta thích như vậy? Phu nhân Cung khẽ thở dài: "Tiểu Quyết, con cũng đừng để trong lòng, chắc vài hôm nữa sẽ ổn thôi. Mẹ nghe cha con nói, từ Kinh thị có một nhân vật rất lợi hại tới, hẳn là có thể giải quyết được mấy chuyện thần thần quỷ quỷ này." Cung Quyết căn bản chẳng để ý nghe. Cậu ta vẫn đang nhìn Giang Tích. Quản gia bên cạnh thì lo lắng: "Có cần đi chụp phim kiểm tra không? Dùng tay đỡ một thứ lớn như vậy, e là gãy xương..." Phu nhân Cung cảm thấy rất có lý, đang định bảo người đi lái xe. Giọng Giang Tích trong trẻo vang lên: "Không phải tay." Phu nhân Cung sững người: "Gì cơ?" Giang Tích: "Tôi chụp lấy điện thoại rồi đập văng nó ra. Vết cắt là do đụng vào mảnh vỡ nhọn xước qua." Cô rất tự nhiên co co mấy ngón tay. Phu nhân Cung nhìn mà tim gan run rẩy, thầm nghĩ cô gái này thật gan lì, chẳng sợ đau sao? Giang Tích nói: "Thấy không, không gãy xương." "Chụp lấy điện thoại mà đập?" Cung Quyết đột nhiên nhắc lại câu nói này. Cậu ta liếc nhìn tay còn lại của Giang Tích. Trong tay đó cô nắm chặt chiếc điện thoại vỏ trắng. Cung Quyết chẳng lạ gì cảnh cô chơi điện thoại, cho nên cậu ta rất chắc chắn, đó là điện thoại của cô. Vậy thì... Cô dùng điện thoại của ai để đập? Cung Quyết lập tức phản ứng, lúc đó cậu ta đã tiện tay ném điện thoại lên bàn trà nhỏ. Vậy ra là... ... của mình? Đến lúc khẩn cấp thế này mà còn không quên nắm chặt điện thoại của bản thân, lại đem cái của cậu ta ném đi. Khóe miệng Cung Quyết lại giật giật. Trong thoáng chốc cậu ta thật khó phân rõ, rốt cuộc cô thích cậu ta thật hay chỉ giả vờ thích cậu ta thôi. Cung Quyết quay sang bảo quản gia: "Ông đi tìm cái điện thoại đó đi." Quản gia chẳng hiểu gì nhưng vẫn đi. Chẳng mấy chốc, ông ấy bưng tới trước mặt cậu ta một chiếc điện thoại nát bét thành từng mảnh. Cung Quyết: "..." Quả nhiên là thật. ... Nhà họ Cung vốn quý đứa con trai độc nhất này, dĩ nhiên cũng coi trọng luôn cả Giang Tích – người đã "chắn tai ương" cho đứa con độc nhất. Bọn họ bày hết thức ăn trước mặt Giang Tích. Lúc thì lo nhiệt độ điều hòa thấp, lúc lại sợ cô tựa vào sofa, gối lưng quá cứng. Lúc này 009 có muốn có bao nhiêu câm nín thì có bấy nhiêu. Thủ phạm ngay trước mặt các người đó, cha mẹ ơi! Quản gia bên này thấy Giang Tích thích xem phim truyền hình, còn tri kỷ bật cái TV 85 inch treo tường. Ông ấy hỏi: "Tiểu thư muốn xem chút gì không, để giết thời gian? Chút nữa vết thương có thể sẽ hơi đau." Giang Tích chẳng thấy đau đớn gì. Vu nữ từ sớm đã học chú thuật, nuôi độc, hạ cổ, tất cả đều thí nghiệm trên chính thân thể mình. Lần đầu tiên cô vẽ ra trận pháp ở trang cuối [Đại Hi], gần như rút cạn hơn nửa máu trong người. Nhưng xem phim truyền hình... cô thấy không tồi. Giang Tích khẽ gật đầu, cuối cùng chọn một bộ phim sặc sỡ đủ màu. Trong đó con người có dáng vẻ kỳ quái khiến Giang Tích nhìn vào cảm thấy vô cùng thân thiết. Như thể mộng hồi cố quốc. Cung Quyết thì ngồi ở không xa, nhìn chằm chằm vào cái tên phim khổng lồ hiện lên trên màn hình — [Truyền kỳ Huyễn Tưởng nhà Ân]. Cái gì ngớ ngẩn thế này? Cậu ta quay đầu. Thiếu nữ lại nhìn rất nghiêm túc. Cô tựa như một NPC chạy theo chương trình cố định, sau khi cứu cậu ta xong, lại lười để ý tới cậu ta nữa. Cung Quyết cảm thấy bản thân cũng nên làm gì đó. Không thể chỉ nhìn chằm chằm cô. Là cô thích cậu ta, chứ không phải cậu ta thích cô. Cung Quyết mạnh mím môi, định lấy điện thoại ra chơi game, rồi chợt nhớ ra... ồ, điện thoại của cậu ta đã bị nàng bóp nát trong tay rồi. Cung Quyết gọi quản gia tới, nhỏ giọng dặn ông ấy mang một cái mới cho cậu ta. Sau đó vừa chuyển dữ liệu trong máy, vừa mở chiếc máy chơi game độc lập. Âm thanh trò chơi vang lên, lập tức lấn át cả tiếng TV. Giang Tích chậm rãi quay đầu. Cuối cùng cô cũng liếc nhìn cậu ta một cái. Cung Quyết: "..." Thôi bỏ đi, dù sao cái này cũng chẳng có gì hay. Cung Quyết ném luôn máy chơi game trong tay. Ném xong, Cung Quyết lại nhịn không nổi nghĩ, mình mới là chủ nhân nơi này, sao còn phải để ý cô có nghe rõ TV hay không? Là bởi vì cô vừa mới cứu cậu ta, nếu cậu ta không màng tới thì quá thất lễ rồi. Cung Quyết tự nói với bản thân trong lòng. Thế nhưng Cung Quyết thật sự chẳng còn chuyện gì để làm, mỗi khi cậu ta vừa đứng dậy, vệ sĩ canh cửa lại giật mình một cái, sợ cậu ta lại xảy ra chuyện gì. Dáng vẻ rón rén của người nhà họ Cung, chính là căn nguyên khiến cậu ta mấy ngày nay bực dọc. Ánh mắt Cung Quyết xoay chuyển, bỗng cất lời: "Mang sách của tôi lại đây." Vệ sĩ hỏi: "Ngài nói cuốn nào ạ?" Cung Quyết: "Cuốn đặt trên bàn học." Vệ sĩ gật đầu đi lấy. Không lâu sau, vệ sĩ ôm một chồng sách lớn trở lại, từng cuốn bày ra trước mặt Cung Quyết. Cung Quyết lật sách, nhớ đến hôm nay bọn họ nói câu "thi được 40 điểm". Cậu ta ngẩng mắt hỏi: "Cậu thi thật sự chỉ được 40 điểm?" Giang Tích không quay đầu. Cung Quyết đành phải lặp lại: "Giang Tích." Đúng là tên này chứ? Lúc này Giang Tích mới quay lại nhìn cậu ta, trong mắt lộ chút nghi hoặc, như đang nói, có việc thì mau nói. Cung Quyết: "... Cậu thi 40 điểm?" Giang Tích tới thế giới này còn chưa từng trải qua kỳ thi, cô đành lục lọi trí nhớ của nguyên chủ. "Ừm, không phải 40 điểm."