Trên mặt Giang Tích vẫn không có biểu cảm gì.
Khi cử hành tế lễ, y phục của cô đều đính đầy châu báu, ngọc ngà. Mặt nạ khi múa tang ma cũng vẽ hoa văn bằng vàng ròng.
Thứ này thì có đáng gì?
Phu nhân Cung nhìn cô, thầm nghĩ cô bé này thật biết giữ bình tĩnh, còn giỏi hơn cả phu nhân Giang nữa.
Một đứa con nuôi mà có thể dạy dỗ được đến mức này, thật chẳng dễ dàng.
Bên cạnh, Cung Quyết liếc qua khuôn mặt bình thản của Giang Tích.
Một viên hồng ngọc, tất nhiên giá trị cực kỳ đắt đỏ.
Nhưng chẳng hiểu sao, nhìn Giang Tích lúc này, cậu ta lại cảm thấy món quà cảm tạ này có chút... không xứng.
"Ăn cơm trước đi." Cung Quyết nói.
"Đúng, đúng, ăn cơm trước." Phu nhân Cung dịu dàng cười.
Giang Tích cũng không khách sáo.
Trong nhận thức của cô, thần dân dâng lên cống phẩm cho mình là chuyện hết sức bình thường.
Cử chỉ thiếu nữ tao nhã nhưng ăn cũng chẳng chậm.
Chẳng mấy chốc, cô khẽ ợ một tiếng.
Phu nhân Cung thoáng chốc chỉ cảm thấy cô vừa thẳng thắn không kiểu cách, vừa thông minh rộng rãi, lại còn có chút đáng yêu.
"Phòng nghỉ đã sắp xếp xong rồi, con ngủ ở phòng cạnh phòng dì nhé, có được không?" Phu nhân Cung mỉm cười hỏi.
Giang Tích: "Không cần đâu, cảm ơn dì."
Cô chỉ tay về phía Cung Quyết: "Cậu ấy đã đồng ý với con rồi."
Phu nhân Cung kinh ngạc nhìn Cung Quyết: "Đồng ý chuyện gì?"
Cung Quyết cảm thấy nếu không bịt miệng thiếu nữ này lại thì e là muộn mất.
Cậu ta vội vàng đưa tay che nửa gương mặt của Giang Tích.
Ngón tay thon dài khẽ chạm lên môi cô, còn có chút nóng rực...
Cung Quyết: "Không có gì, mẹ đừng lo. Sẽ có vệ sĩ canh giữ chúng con."
Ánh mắt phu nhân Cung cứ dừng đi dừng lại trên hai người nhưng khổ nỗi cả hai đều mặt không cảm xúc, bà ấy chẳng nhìn ra điều gì.
Bà ấy cũng thoải mái, khẽ thở dài đứng dậy: "Được rồi, chuyện của bọn trẻ, mẹ không xen vào."
Phu nhân Cung quay người đi ra ngoài.
Cung Quyết bị buộc phải cùng Giang Tích xem liền hai tiếng đồng hồ phim truyền hình dở hơi.
Giang Tích chẳng hứng thú với trò chơi, càng không hứng thú với việc học.
Cung Quyết xoa xoa huyệt thái dương, mơ hồ cảm thấy mình đang ôm một củ khoai nóng vừa đáng yêu, vừa mặt không biểu cảm, lại vừa cực kỳ khiến người ta bực.
Lúc này cậu ta nghe Giang Tích nói: "Ngủ thôi."
Tuy tính khí Cung Quyết không tốt nhưng cậu ta vẫn có chút phong độ đàn ông.
"Cậu ngủ giường đi." Cung Quyết nói.
Giang Tích không từ chối chút nào, rửa mặt xong liền leo lên giường ngủ.
Giường rất rộng, rất thoải mái.
Không tồi.
Cung Quyết sau khi rửa mặt xong bước ra, vừa nhìn liền thấy gương mặt cô gái vùi trong chiếc gối mềm mại.
Cung Quyết chợt nhớ ra một chuyện...
Đêm trước cậu ta cũng ngủ trên chính chiếc giường này.
Rồi... rồi cậu ta liền không ngủ nổi nữa.
Thời gian nhanh chóng trôi đến buổi sáng quen thuộc 5 giờ rưỡi.
Trời vừa hửng.
Giang Tích trở mình xuống giường, rón rén bước đến cạnh ghế sofa.
Ngón tay cô ấm áp.
Vừa chạm đến ấn đường của Cung Quyết, còn chưa kịp vẽ hoa văn.
Cung Quyết "soạt" một tiếng mở bừng mắt.
Hai người trong ánh bình minh, mắt trừng mắt.
Giang Tích không vui chút nào.
Cô thử kéo mí mắt của Cung Quyết xuống, ... đóng không lại. Cậu ta căn bản là chưa hề ngủ! Tại sao cậu ta lại không ngủ?
Khóe môi Cung Quyết mím chặt hơn, ngón tay lại lần nữa bấu vào thành sofa, phát ra âm thanh khe khẽ.
"Đừng... chạm nữa."
Cung Quyết khó khăn lắm mới ép ra tiếng từ cổ họng, cậu ta hỏi: "... Tại sao lại chạm vào tôi?"
Cậu ta không nghe thấy câu trả lời từ Giang Tích.
Nhưng hắn nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch dồn dập, cả lồng ngực như bị lấp đầy.
Giang Tích đang suy nghĩ.
Bây giờ đánh ngất cậu ta còn kịp không nhỉ?
Giang Tích đảo mắt một vòng, quả thật không tìm được công cụ nào thuận tay.
Nếu lại niệm chú ngủ thì e rằng hiệu lực quá mạnh, trực tiếp biến cậu ta thành ngủ dài không dậy nữa.
Cung Quyết nhìn cô đảo mắt khắp nơi. ... Bị phát hiện rồi nên căng thẳng sao?
Cậu ta có nên giả vờ không phát hiện, rồi nhắm mắt lại không?
Trong đầu Cung Quyết lướt qua rất nhanh những ý nghĩ đó.
Giọng Giang Tích ngay sau đó vang lên bên tai cậu ta: "Bây giờ cậu đang nằm mơ." Giọng thiếu nữ rất khẽ, như được một ngọn gió nhẹ mang tới.
Nhưng mà...
Cậu ta trông dễ bị lừa vậy sao?
Cô dám lừa cậu ta rằng cậu ta đang nằm mơ?
Giang Tích lạnh lùng nói: "Nhắm mắt lại."
Cung Quyết: "..." Cậu ta nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nhắm mắt. Cậu ta muốn xem cô định làm gì.
Giang Tích lại ấn lên ấn đường cậu ta.
Mất đi thị giác, thính giác lại trở nên đặc biệt nhạy cảm. Cung Quyết có thể rõ ràng cảm nhận được đầu ngón tay mềm mại của thiếu nữ, nhẹ nhàng lướt qua mặt cậu ta.
Như mèo con đang trêu đùa con người.
Như một cử chỉ thân mật.
Cung Quyết hơi khựng lại nhịp thở.
Rồi cô cất tiếng, lẩm bẩm, lảm nhảm. ... Nói gì thế?
Cung Quyết nhịn không được muốn vểnh tai hơn chút nữa, để nghe cho rõ.
Nhưng càng cố nghe, cậu ta lại càng nghe không rõ.
Những âm tiết kỳ quái từ miệng thiếu nữ chảy vào tai cậu ta, dần dần in vào trong đầu cậu ta. Âm thanh đó trở nên du dương, như một loại nhịp điệu viễn cổ...
Dần dần, Cung Quyết thả lỏng cơ bắp căng cứng.
Khi mở mắt ra lần nữa.
Ánh nắng chói chang đã xuyên qua lớp màn trắng mỏng, rơi xuống mặt cậu ta.