"Thầy giáo và bạn học của em đều đang chờ ngoài kia. Y tá sẽ truyền nước cho em trước, xong rồi có thể gặp họ." Bác sĩ dịu giọng dặn dò.
"Vâng." A Tích bình tĩnh đáp lời.
Chẳng mấy chốc, y tá mang bình truyền dịch đến, ngồi xổm cạnh giường, cắm kim vào tay cô.
A Tích nhìn chằm chằm đầu kim đâm xuyên da mình, mắt không thèm chớp.
Y tá không nhịn được hỏi: "Không sợ à?"
A Tích vẫn ít lời, chỉ khẽ đáp: "Vâng."
Khi đã dần làm quen với thế giới kỳ lạ này, cô bắt đầu chăm chú quan sát thân thể của mình.
Cơ thể này có khuôn mặt giống cô y đúc nhưng lại không phải thân xác của cô. Cô... đã đến dị thế giới rồi sao? Mà thân xác này rốt cuộc là của ai?
[Thuộc về Giang Tích. ] Một giọng nói vang lên trong đầu cô: [Xin chào, tôi là hệ thống số 009. Vừa rồi chưa kết nối với cô vì nghĩ rằng cô cần chút thời gian để tiêu hóa mọi chuyện hiện tại. ]
"Hệ thống... là gì?" A Tích không chút sợ hãi với âm thanh đột ngột này, chỉ có chút bối rối.
009 bị nghẹn lời.
Cái cô này là từ xó xỉnh lạc hậu nào tới vậy? Đến hệ thống là gì cũng không biết?
Để khỏi mất công giải thích vòng vo, 009 bèn tiếp tục: [Nhiệm vụ của tôi là duy trì trật tự thế giới. Có thể cô sẽ không hiểu nhưng một quyển sách, một cuốn truyện tranh, một bộ phim truyền hình... đều có thể hình thành một thế giới độc lập. Thế giới đó có nhân vật chính, cũng có nhân vật phụ, pháo hôi, quần chúng. Nếu một ngày, có nhân vật lệch khỏi cốt truyện vốn có, thì trật tự thế giới sẽ rối loạn theo... ]
A Tích lễ phép hỏi: "Nói tiếng người được không?"
009: [... ]
Nó cảm thấy bản thân bị sỉ nhục nặng nề.
Phải! Nó chỉ là một cái hệ thống! Nó không phải người! Nhưng bây giờ nó đang nắm sinh mạng của cô trong tay!
009 nói: [Nói đơn giản, cô phải thay thế vai này hoàn thành toàn bộ cốt truyện. ]
A Tích: "Ồ."
Câu trả lời đó khiến 009 lại nghẹn họng.
Sao cô không hỏi kiểu: "Nếu không làm thì sao? Tôi có bị trừng phạt không?" như mấy ký chủ trước?
Dường như cô chẳng thèm để tâm, thậm chí không quan tâm việc trên người bỗng dưng xuất hiện một hệ thống kỳ quái. Có lẽ vì cô thôn nữ này đến từ nơi quá lạc hậu, cô hoàn toàn không biết điều đó nghĩa là gì.
009 quyết định không phí lời nữa, lạnh lùng ném lại một câu: [Ký ức của cơ thể sẽ được truyền vào não cô, tốt nhất là tiêu hóa nó cho nhanh. ]
Nói rồi nó im bặt.