Chương 46

Vu Nữ Xuyên Thành Con Nuôi Hào Môn

Cố Tranh 07-11-2025 08:02:56

Cung Quyết nheo mắt lại. Cô định làm gì? Chẳng lẽ muốn chụp ảnh đăng lên mạng sao? Thế mà chỉ thấy Giang Tích lặng lẽ mở một ứng dụng. Bắt đầu xem... phim truyền hình? Khóe miệng Cung Quyết giật giật. Giang Tích cảm thấy làm thế này còn thú vị hơn là theo phu nhân Giang. Chỉ là Đồ Duy và Nhu Triệu sau khi học được cách dùng WeChat của người hiện đại thì hơi phiền toái. Họ rất thích nhắn tin cho cô. Chuyện gì cũng báo. So với những người từng hầu hạ trong cung điện Đại Vu ngày trước còn tỉ mỉ hơn. Cung Quyết chỉ thấy cô vừa xem phim vừa thỉnh thoảng dừng lại để trả lời tin nhắn, bận rộn không thôi. Từ đầu đến cuối, cô không ngẩng đầu nhìn cậu ta lấy một cái. Vậy nên cô ngồi bên cạnh cậu ta, chỉ để làm mấy chuyện này thôi sao??? "Tôi muốn lên lầu." Cung Quyết đột nhiên mở miệng. Giang Tích đứng dậy: "Ừ." Cung Quyết đi về hướng thang máy, cô cũng theo cậu ta đi về phía đó. Giang Mạt và đám công tử nhỏ thấy cảnh này thì sốt ruột. Giang Mạt: "Mẹ ơi..." Giang Tích đi theo cậu ta rồi! Nhưng lúc này phu nhân Giang đang trò chuyện cùng một vị phu nhân khác, đâu rảnh mà để ý Giang Mạt? Giang Mạt đưa tay kéo cổ tay bà, phu nhân Giang còn cảm thấy đứa trẻ này thật chẳng phân biệt được nặng nhẹ trong tình huống. Cung Quyết trên lầu đi dạo một vòng. Cô gái phía sau cũng ngoan ngoãn đi theo một vòng. Lúc này thì cậu ta thật sự không đoán ra nổi cô đang nghĩ gì. Cung Quyết đang định xuống lầu lại. Phu nhân Cung bất ngờ đẩy một cánh cửa ra, bước đến. Bà ấy nhìn Cung Quyết với ánh mắt quái lạ, hỏi: "Con đi đi lại lại trong nhà làm gì vậy?" Cung Quyết đối diện ánh mắt của mẹ. Trong đó lộ rõ ý tứ: "Có phải con bị trúng tà rồi không?" Cung Quyết: "..." Cậu ta nghiêng người, để lộ Giang Tích phía sau: "Dẫn cô ấy đi dạo một chút." Trong mắt phu nhân Cung nhanh chóng thoáng qua vẻ kinh ngạc, bà ấy nhìn Giang Tích, rồi nở nụ cười vui mừng. "Được, vậy hai đứa cứ từ từ đi dạo, có cần mang theo hai vệ sĩ không?" Phu nhân Cung cảm thấy thế thì an toàn hơn. Nhưng Cung Quyết lại thấy như vậy còn kỳ quái hơn cả việc hai người họ cứ đi loanh quanh ở đây. Hơn nữa... cô gái phía sau cậu ta sẽ thấy lạ lùng mất. Chỉ đi lại trong nhà thôi mà cũng cần mang vệ sĩ sao? Rồi cô sẽ nhớ đến những lời đồn bên ngoài, liệu có sợ hãi mà bỏ chạy không? "Không cần, con ra vườn sau đi dạo là được." Cung Quyết nói. "Ây, được thôi." Phu nhân Cung biết tính con trai mình rất cứng đầu nên cũng không ép. Cung Quyết dẫn Giang Tích ra vườn sau. Vườn sau của nhà họ Cung rất rộng, còn đào cả một hồ bơi giữ nhiệt, bên cạnh là dòng nước chảy lấy từ hồ thiên nhiên dẫn về. Đám công tử nhỏ bên kia bị quản gia dẫn đến, từ xa đã thấy bóng Cung Quyết, còn chưa kịp vui mừng. "Cô cũng ở đây sao?!" Có người nhìn Giang Tích, buột miệng thốt ra. Cung Quyết thật sự mang cô theo bên người rồi sao? "Thế nào? Không được sao?" Cung Quyết ngẩng mắt. "Không, không có gì không được." Cung Quyết thích thì được, nào đến lượt bọn họ chỉ trỏ? Cung Quyết cố ý lạnh nhạt với Giang Tích một chút, cậu ta muốn xem cô sẽ làm gì. Cậu ta cho người mang rượu và bánh ngọt ra, lại khiêng đến cả loa thùng, bếp nướng, thậm chí còn có người vác theo cả máy chơi game. Còn như bài tây, mạt chược thì càng không thiếu. "Vãi, anh Quyết biết chơi ghê!" Đám công tử bột lập tức ào ào bu lại. Bọn họ vốn còn lo hôm nay tiệc rượu là do bà nội của Cung Quyết tổ chức, sẽ vô cùng nhàm chán, chỉ có thể bưng ly nước trái cây đi qua đi lại, chào người này một câu, chào người kia một câu. Tất cả đều là người trẻ tuổi, tụ lại một chỗ thì chẳng có gì phải câu nệ. Có người không nghĩ ngợi gì đã phóng khoáng cởi phăng áo, nhảy ùm xuống hồ bơi. Cung Quyết cau mày nhưng vẫn không nói gì. Cậu ta quay đầu nhìn Giang Tích. Thiếu nữ vẫn đang trả! lờ! tin! nhắn! Cô hoàn toàn không bận tâm chuyện mình không hòa nhập được với hoàn cảnh này, thậm chí dường như cô còn không thích người khác bắt chuyện với mình. Lúc này Giang Tích đang trả lời tin nhắn của ai vậy? Đồ Duy: [[ảnh] [ảnh] Ăn cái nào?] Bên trái là món Nhật cao cấp. Trông sống nhăn nhở... cô không phải Ma Vương, cô không thích ăn. Giang Tích cau mày. Nhìn sang bên phải, là món ăn gia đình cao cấp. Ừ, không tệ... Giang Tích: [Bên phải. ] Đồ Duy: [Ta đến đón ngài. ] Giang Tích: [? Giờ thì không được. ] Đồ Duy: [Vì sao?] Giang Tích tiện tay chụp một tấm ảnh gửi qua: [Ở nhà người khác. Nhà họ có lẽ có một đầu bếp lợi hại, để ta ăn xong mai về. ] Đồ Duy không để ý nội dung. Hắn chỉ liếc thấy trong ảnh, một đám người trần trùng trục, không biết xấu hổ, chẳng có chút lễ nghi nào. To gan! Dám câu dẫn Đại Vu? Sổ thù hận của Đồ Duy lập tức lại thêm dày một danh sách. Đám công tử bột kia còn chẳng hề biết mình đã bị một Ma Vương ghi hận. Chẳng bao lâu sau, Nhu Triệu cũng nhắn tin hỏi Giang Tích, tối nay còn có thể kể truyện trước khi ngủ cho Đại Vu nghe không. Nhu Triệu: [Ta vừa học thêm một câu chuyện mới, Đại Vu có muốn nghe thử không?] Giang Tích: [Tối nay không rảnh. ] Cô đem tấm ảnh và lời vừa gửi cho Đồ Duy, tiện tay copy rồi gửi cho Nhu Triệu. Đầu dây bên kia, Nhu Triệu lặng lẽ nhìn chằm chằm vào những bóng người trong ảnh. Một bên Diệp Đức Minh đi ngang qua, bỗng dưng rùng mình một cái. Ông ấy quay đầu lại, ánh mắt rơi đúng vào vết sẹo dài ở đuôi mắt của Nhu Triệu, đuôi mắt hắn ta hơi nhướng, đường cong sắc bén..."Anh" của ông ấy lúc này trông càng giống một tên biến thái sát nhân.