Đúng lúc đó, trong đầu A Tích bỗng tràn vào một lượng thông tin khổng lồ, khiến đầu óc cô choáng váng, ong ong như sắp vỡ.
Khi thầy Ngô dẫn các bạn học sinh đẩy cửa bước vào, họ nhìn thấy ngay cảnh A Tích yếu ớt tựa vào đầu giường, lông mày nhíu chặt, tay siết chặt lấy chăn, da trắng bệch vì dùng sức quá mức...
Vẻ đẹp vừa mong manh vừa kiêu kỳ.
Mọi người bất giác ngẩn ra một chút.
Đúng là, bất kể Giang Tích có đáng ghét thế nào thì khuôn mặt ấy thật sự rất xinh đẹp.
"Bạn Giang Tích, em không sao chứ?" Thầy Ngô cất tiếng hỏi.
Lúc này vẻ mặt ông ấy rất phức tạp, xen lẫn kinh hãi, sợ hãi, lại có cả oán trách, bối rối, giận thì không dám giận hẳn.
Với ký ức vừa truyền vào, đương nhiên A Tích biết vì sao thầy Ngô lại như vậy.
Cô là con nuôi của nhà họ Giang.
Thầy Ngô vốn rất sợ nhà họ Giang, thậm chí còn ra sức lấy lòng họ. Vì thế trước đây ông ấy đối xử với Giang Tích khá tốt.
Nhưng đến tuần trước, nhà họ Giang đột nhiên tìm lại được con gái ruột thất lạc nhiều năm. Mọi người mới vỡ lẽ, Giang Tích – đứa con nuôi – vốn chỉ là sự an ủi tạm thời khi đôi vợ chồng ấy nhớ con quá mức.
Thái độ thầy Ngô với Giang Tích lập tức thay đổi.
Ông ấy không còn dung túng cho khuyết điểm của cô nữa nhưng cũng chẳng dám trắng trợn làm khó, vì biết đâu nhà họ Giang sĩ diện, dù sao cũng là con gái nuôi, không để người ngoài dễ dàng bắt nạt.
Vậy nên ông ấy mới sinh ra ngần ấy cảm xúc rối ren.
Ông tức vì Giang Tích dám giở trò tự tử ngay trên lớp.
Ông ấy lại lo lắng chuyện ầm ĩ quá, nhỡ đâu chiêu "khổ nhục kế" này của cô lại khiến nhà họ Giang mềm lòng, vậy chẳng phải ông ấy sẽ bị hỏi tội sao?
Bởi thế ông ấy vừa hoang mang vừa bực bội.
Nghĩ tới đây, ánh mắt thầy Ngô trầm xuống. Nhưng không sao, giờ ông ấy đã có cách khác.
Thầy Ngô nặn ra nụ cười: "Bạn Giang Tích, em đoán xem ai đến thăm em này?"
Nói rồi, ông ấy đẩy các bạn khác sang hai bên, để lộ người đang đứng phía sau.
Là một người khá trẻ... A Tích khựng lại, cố gắng dùng ngôn ngữ của thời đại này để mô tả. Ừ, đó là một cậu con trai.
Anh ta mặc áo thun xanh đậm, quần đồng phục trắng, vóc dáng cao lớn, chắc phải tầm mét tám. Môi mím chặt, đuôi mày hơi nhướng lên, đôi đồng tử đen kịt đang nhìn chằm chằm vào A Tích.
Trông có vẻ không vui lắm, A Tích thầm nghĩ.
Anh ta là ai nhỉ?