Lông mày cau chặt, đôi mắt xanh vẫn mang cho người ta cảm giác lạnh lùng vô tình. Cô ấy vội vàng nói với Giang Tích: "Đây chẳng phải là... người hôm đó đánh nhau đó sao..."
Thì ra cậu ta chính là Cung Quyết!
Giang Tích cũng nhận ra cậu ta.
Nhờ phu nhân Giang và Giang Mạt, Giang Tích nhanh chóng khẳng định người này cũng là một trong những kẻ xui xẻo bị mình hạ chú.
Cậu ta gặp phải vấn đề giống Trình Liệt, trên người nguyền rủa không những không tiêu tan theo thời gian, mà còn bị phóng đại ngay lúc cô đến đây.
Giang Tích khẽ cau mày.
Không trừ chú, phần lớn cậu ta cũng gặp tai hoạ đổ máu...
Giang Tích bước chậm rãi, từ từ đi về phía đó.
Giang Mạt thất thanh: "Giang Tích, em đi đâu vậy?" Bây giờ nhìn Giang Tích, bất kể ngang hay dọc, cũng giống như một cô gái dễ bị dụ dỗ.
Phu nhân Giang lại giữ chặt Giang Mạt: "Con đừng lo."
Ánh mắt Giang Tích nhìn về phía Cung Quyết rất nhanh đã bị người khác chú ý.
"Đại thiếu gia, có người đang nhìn cậu kìa. Trông cũng khá xinh."
"Đó chẳng phải con nuôi nhà họ Giang sao?"
"Tôi nhớ ra rồi! Có phải cô ta từng tỏ tình với anh Quyết không?"
"Hình như đúng thế... haha, gan cũng lớn thật. Cô ta cũng tự coi trọng bản thân quá, một đứa con nuôi mà cũng mơ với đại thiếu gia chúng ta?"
"Với cái điểm 40 của cô ta, mang đi tỏ tình với Trình Liệt, Trình Liệt cũng thấy mất mặt."
"... Cô ta đi qua kìa? Cô ta thật sự đang đi về phía này sao? Không phải chứ, còn muốn lấy lòng à. Phu nhân Giang cũng không quản cô ta sao?"
Khác với thái độ của đám công tử tiểu thư nhà giàu này.
009 thở dài một hơi, lặng lẽ châm cho Cung Quyết một nén nhang trong lòng.
Ờ, dù sao cũng là phản diện... tất cả những chuyện này đều là báo ứng mà phản diện đáng nhận, đúng, đúng vậy... tuy rằng phản diện bây giờ vẫn chưa hắc hoá. ...
Giang Tích dừng bước.
Quản gia chú ý đến cô, lập tức quay đầu hỏi: "Tiểu thư có việc gì vậy?"
Giang Tích chỉ vào Cung Quyết: "Tìm cậu ta."
Cung Quyết: ?
Thực ra cậu ta đã không nhớ Giang Tích là ai nữa, càng không nhớ ai từng tỏ tình với mình.
Thiếu nữ tuổi dậy thì vốn dễ có chút tình cảm, động một chút là tỏ tình với người mình thích. Những lời tỏ tình như thế, Cung Quyết đã nghe đến phát chán.
Lúc này càng kinh ngạc hơn lại phải nói đến đám thiếu gia phú nhị đại bên cạnh cậu ta.
Đám phú nhị đại từ đầu đến chân đánh giá Giang Tích.
Gan thì thật sự lớn, mặt thì thật sự dày.
Đi tới đã nói là tìm Cung Quyết... Cô là ai vậy? Cô dựa vào cái gì chứ?
Quản gia thì mang thái độ lại rất tốt, mỉm cười hỏi: "Cô tìm cậu ấy có việc gì không?"
Giang Tích nghi hoặc: ?
Rõ ràng cô và cậu ta chỉ cách nhau có 1 mét, còn cần người khác đi truyền đạt sao?
Cô ngồi trong cung điện, khi người khác truyền lời cho cô, đó là cách tận 30 trượng.
"Tôi có chuyện muốn nói với cậu ta." Giang Tích dừng một chút, nhấn mạnh: "Tôi tự mình nói với cậu ta."
Sắc mặt quản gia hơi cứng lại, nhìn về phía mà Giang Tích đi tới.
Ừm... Tiểu thư nhà họ Giang.
Thôi vậy, ở tiệc rượu cũng không tiện làm ầm ĩ gì, ngược lại còn khiến nhà họ Cung trông kém khí phách.
"Cô có mang theo vật sắc nhọn nào không?" Quản gia đem câu từng hỏi đám công tử nhà giàu, lại hỏi một lần nữa với Giang Tích.
Giang Tích: ?
Vật sắc nhọn sao? Trên đầu cô đâu có mọc sừng, sau lưng đâu có mọc cánh, ngay cả móng tay cũng cắt gọn gàng.
Giang Tích nghĩ đi nghĩ lại, mặt không biểu cảm mà kéo khóe miệng, lộ ra một chiếc răng nhọn: "Ông muốn cái này à?"
Quản gia: "..."
"Không, không cần đâu."
Cô bé này có chút... dễ thương.
Giang Tích: "Vậy có thể để tôi đi qua chưa?"
"Có, có thể!" Quản gia nhanh chóng nghiêng người sang một bên.
Đợi đến khi Giang Tích ba bước gộp thành hai, trực tiếp đi tới trước mặt Cung Quyết, quản gia mới cảm thấy liệu có phải mình đã để cô vào quá dễ dàng rồi không?
Cũng chẳng biết cô bé tìm thiếu gia của bọn họ để làm gì.
Cung Quyết thì lại ngồi thẳng người trên sofa: "... Là cậu!"
Mấy cô gái xinh đẹp trong mắt cậu ta vốn không khác nhau mấy nhưng khuôn mặt vô cảm của Giang Tích, so với việc cậu ta đánh nhau với Trình Liệt, hiển nhiên là dáng vẻ bị quán nướng hấp dẫn hơn, vô cùng dễ nhận ra.
Cho nên Cung Quyết chỉ liếc một cái, à cũng không hẳn một cái, dù sao nhìn ba bốn cái, quả thực đã nhận ra Giang Tích. ... Cô gái đã giẫm lên Trình Liệt một cước.
Đó là cái tên mà Cung Quyết đặt cho cô trong lòng.
Trong phút chốc, đám công tử con nhà giàu đưa mắt nhìn nhau.
Nghe khẩu khí của Cung Quyết... chẳng hề nghe ra ý ghét bỏ khi cô tỏ tình đâu? Ngược lại, giống như hai người từng gặp riêng rồi?
"Cậu có chuyện muốn nói với tôi?" Cung Quyết nổi chút hứng thú.
Không phải chứ?
Cung Quyết thật sự muốn nghe cô nói chuyện à?
Đám công tử con nhà giàu ngẩn người.
"Ừ." Giang Tích khẽ đáp: "Chỉ có thể nói với cậu thôi."
Thông qua phản ứng của Giang Mạt, Giang Tích đại khái cũng biết, có vài lời không thể nói trước mặt quá nhiều người.
Cho nên, vẫn là nói lời thì thầm đi.
"Chuyện gì mà chỉ có thể nói với anh Quyết vậy?" Có người nhịn không được mỉa mai xen vào.
Đúng thế, chuyện gì mà chỉ có thể thì thầm với thiếu gia chứ?
Quản gia giật mình.
Ông ấy hiểu ra rồi!
Là lời tỏ tình!
Nhưng mà không được đâu, giờ tuổi còn nhỏ quá, chưa thích hợp yêu đương... Trên khuôn mặt cô gái vẫn còn mang chút non nớt.
Bên kia Cung Quyết có chút không kiên nhẫn: "Đừng có nói nhảm nữa."
Cậu ta đứng dậy: "Qua đây."
Bên cạnh có công tử con nhà giàu: "Hửm?"
Cung Quyết nhìn tên đó: "Cậu nghe không hiểu sao? Câu trước, nói với cậu đấy."
Tên công tử nhỏ lập tức lộ ra vẻ xấu hổ.
Cung Quyết lại nhìn Giang Tích: "Nửa câu sau, là nói với cậu."