Chương 20

Vu Nữ Xuyên Thành Con Nuôi Hào Môn

Cố Tranh 07-11-2025 08:02:57

Nhưng bạn học của Giang Tích lại thở dài, nói: "Thiếu gia Chiêm, không cần đâu, lỡ ép Giang Tích vào bệnh viện lần nữa thì không hay. Hôm nay Giang Tích đi học là hiệu trưởng tự mình đưa tới đó." Thực ra câu này cũng là để lấy lòng nhà họ Chiêm mà nhắc khéo. Nếu lại xảy ra xung đột, e là hiệu trưởng sẽ nhúng tay, đến lúc đó thể diện của nhà họ Chiêm chẳng đẹp gì. Chiêm Cẩn Hiên đầy nghi hoặc. Tôi ép Giang Tích? Tôi ép nó hồi nào? Tôi vì nó mà bị ăn đòn, tôi có nói gì sao? Đương nhiên, Chiêm Cẩn Hiên có chết cũng sẽ không nói ra, quá mất mặt. Đã không tìm được Giang Tích, anh ta đành quay sang đón Giang Mạt. Anh ta quyết định sẽ đưa Giang Mạt về nhà, rồi nói chuyện đàng hoàng với cô ấy, Giang Tích là người mưu mô thâm sâu thế nào, nhất định phải tránh xa. Giang Mạt quá đơn thuần, không biết cách đề phòng người khác. Bên này Chiêm Cẩn Hiên còn chưa đến lớp của Giang Mạt thì Giang Tích đã đến trước. Giang Mạt đang bị mấy bạn học vây quanh. Mấy người từng tỏ ra lạnh nhạt khi cô ấy tự giới thiệu, lúc này lại tỏ ra vô cùng nhiệt tình. Có người hỏi: "Giang Mạt, bây giờ cậu là tiểu thư lớn nhà họ Giang rồi à?" Lại có người hỏi: "Giang Mạt, cậu thật sự được tìm về từ một thị trấn nhỏ sao? Nơi đó có nghèo lắm không?" Có người thì nói: "Tớ từng nghe về nơi như thế, một bộ quần áo chị mặc, mặc xong thì em gái mặc tiếp..." Rồi người đó xoay chuyển giọng điệu: "Giang Mạt, cậu trở về nhà họ Giang có thấy không quen không?" Lời bọn họ không có tính công kích, nghe như quan tâm. Nhưng vào tai Giang Mạt, lại như đám mây đen dày đặc, đè đến mức cô ấy thở không nổi. Là do mình... quá yếu đuối sao? Giang Mạt cắn môi nghĩ. Đúng lúc này, bên tai bỗng vang lên giọng Giang Tích. "Tan học có muốn đi cùng không?" Giọng nói trong trẻo, rất dễ nghe. Giang Mạt quay phắt lại. Không sai, là Giang Tích! Giang Mạt nhanh chóng xách cặp, đứng bật dậy: "Muốn! Muốn đi cùng!" Cô ấy sợ Giang Tích không đồng ý, lại vội thêm một câu nói dối: "Mẹ bảo chúng ta đi cùng nhau." Cô ấy vẫn luôn nghĩ, việc Giang Tích chịu đi học cùng mình là vì lời của phu nhân Giang có trọng lượng. "Là Giang Tích à." Giang Tích xinh đẹp đến vậy, lại là con gái nhà họ Giang, từ trước đến nay vốn là nhân vật nổi bật trong trường nên anh chị lớp trên biết cô cũng chẳng lạ gì. "Hai em về chung à?" Bạn học mới của Giang Mạt lộ ra ánh mắt vừa hiếu kỳ vừa kỳ quái. Giang Tích: "Ừ." Ngắn gọn, chỉ một chữ. Giang Mạt lại cảm thấy... thật là có khí chất. Nói sao nhỉ? Cô ấy hoàn toàn không thể trả lời người khác một cách dứt khoát như vậy. Giang Mạt không nhìn mấy bạn học phía sau nữa, vội vàng đi theo Giang Tích về phía cầu thang. Vừa đi, cô ấy vừa hạ giọng: "Chị thấy... chị không quen lắm ở đây. Chị không phân biệt được là họ lạnh nhạt hay nhiệt tình." Giang Tích nghe bên tai có tiếng lẩm bẩm vụn vặt. Vo vo. Cô ấy giống hệt con ong vậy. Không nhận được hồi đáp, Giang Mạt có chút thất vọng. Cô ấy thật sự chẳng tìm được ai để tâm sự. Người bạn duy nhất của cô ấy thì không có điện thoại. Chỉ có cuối tuần về nhà mới có thể mượn điện thoại của cha mẹ để nhắn vài tin. Giang Mạt quyết định bạo dạn hơn một chút, liền hỏi: "Giang Tích, hôm nay em thế nào?" Thực ra cô ấy định hỏi, Giang Tích đi học có thấy vết thương đau không. Nhưng Giang Tích dừng lại, ngũ quan tinh xảo nhíu chặt, khiến gương mặt vốn lạnh lùng thoáng có chút kiều diễm. Giang Tích nói: "Rất tệ." Nghe vậy, Giang Mạt liền định kéo tay áo cô. Giang Tích lại nói tiếp: "Tôi ghét học."... Hả? Thì ra là vì ghét học nên thấy tệ sao? Giang Mạt ngẩn ngơ hỏi: "Sao lại ghét học thế?" Dù Giang Mạt cũng chẳng thích mấy. Nhưng việc học là bắt buộc, cô ấy có cắn răng cũng sẽ kiên trì. Hồi còn chưa biết mình là con ruột của nhà họ Giang, thầy cô luôn nhấn mạnh với họ: muốn thoát khỏi số phận hiện tại, rời khỏi thị trấn nghèo nàn này, các em chỉ có một con đường – đó là học hành. Giang Tích mang lý lẽ hùng hồn: "Vì không hiểu gì hết." Giang Mạt: ? Nhìn gương mặt của Giang Tích, đột nhiên Giang Mạt cảm thấy cô... đáng yêu? Cô nghe không hiểu, sẽ từ chối đến lớp nhưng cuối cùng vẫn đi học. Một Giang Tích có khuyết điểm, dường như trở nên dễ gần hơn. Giang Mạt vội mỉm cười, thử an ủi Giang Tích: "Trước đây chị cũng không hiểu mà. Chị học trên em một lớp, em không hiểu môn nào, hay là... sau này hỏi chị nhé?" Vừa dứt lời, Giang Mạt chợt nhớ ra gì đó, nụ cười lập tức biến mất: "Xin lỗi, chị quên mất, nhà họ Giang giàu lắm, có thể thuê 10 gia sư cũng chẳng sao." 10 gia sư? Nghĩ thôi cũng thấy khủng khiếp. Giang Tích lạnh lùng nói: "Tôi không cần." Nhưng trong tai Giang Mạt, ý đó lại thành... em ấy không cần gia sư, vậy là... càng muốn mình dạy em ấy sao? Ý nghĩ này thật khó tin. Cũng hơi tự luyến. Tim Giang Mạt đập thình thịch, vội vàng đè nó xuống. Bởi vậy mà tâm trạng của Giang Mạt quả thật đã tốt hơn rất nhiều. Không xa đó, Chiêm Cẩn Hiên lại bỗng khựng bước. Tâm trạng của anh ta thì lại tệ hại đến cực điểm. Anh ta không thể ngờ được, Giang Mạt lại cùng Giang Tích sóng vai bước ra. Sắc mặt Chiêm Cẩn Hiên trầm xuống, anh ta tận mắt thấy Giang Mạt cười. Người em họ ruột của anh ta – Giang Mạt, lại cười với cái "em họ giả" kia. Giang Mạt đang lấy lòng Giang Tích sao? Em ấy có biết mình mới là đứa con thật sự của nhà họ Giang, Giang Tích căn bản không xứng để em ấy làm vậy không! Chiêm Cẩn Hiên bước lại gần hơn một chút. Nụ cười trên mặt Giang Mạt cũng càng lúc càng rõ ràng.