Chương 33

Vu Nữ Xuyên Thành Con Nuôi Hào Môn

Cố Tranh 07-11-2025 08:02:56

Dù sao cũng không thể nuông chiều mãi như vậy. Nếu để truyền ra ngoài, chẳng phải thiên hạ sẽ nghị luận lung tung sao? Con gái ruột trở về thì được cưng chiều, còn con nuôi thì bị bỏ rơi, đến học cũng không cho đi? Giang Tích vui vẻ gật đầu, liền quay sang "đặt hàng" với Nhu Triệu: "Tiệm bánh kem đường Bạch Mã kia xa lắm không?" Phu nhân Giang vội muốn cắt lời. Quá vô lễ! Diệp Đức Minh chỉ nhắc qua một câu, mà con bé lại thật sự ghi nhớ cửa hàng bánh kem đó sao? Nhưng Nhu Triệu đã trả lời trước: "Không xa, 30 km." Giang Tích: "Sáng mai ta muốn ăn." Nhu Triệu: "Được." Phu nhân Giang: "?" Đồ Duy xen vào: "Bánh kem có gì ngon đâu?" Giang Tích không giận, nghiêng đầu nhìn hắn: "Vậy ngươi biết món nào ngon hơn sao?" Đồ Duy: "Lẩu." Nhà họ Chiêm từng đãi hắn ăn lẩu. Ăn xong, hắn kinh ngạc vô cùng, quyết tâm phải mang về hiến cho đại vu. Sau này, nhờ ông cụ Chiêm khuyên nhủ mãi, rằng lẩu không thể lưu giữ lâu, hắn mới từ bỏ. Giang Tích thản nhiên: "Vậy ta đều muốn ăn." Đồ Duy vô cùng cao hứng: "Được!" Nghe đến đây, phu nhân Giang không nhịn được bắt đầu hoài nghi — có phải Giang Tích từng cứu mạng bọn họ ở đâu đó một lần rồi không. Nếu không, sao lại có thể dung túng cô đến mức này? Lại nhớ đến trong yến hội, ngài Diệp này từng nhiều lần lộ vẻ sủng nịnh, hóa ra không phải ảo giác của người khác! Cuối cùng, xe đến nhà họ Giang. Trong lòng ngổn ngang nghi vấn, phu nhân Giang dẫn mọi người vào cửa. Đầu bếp nhanh chóng mang đi con mực khổng lồ. Giang Tích khăng khăng muốn đi xem quá trình nấu nướng, dĩ nhiên Nhu Triệu và Đồ Duy cũng đi theo. Phu nhân Giang đứng xa xa, vội vàng gọi điện cho Giang Bác. Hai người này bà vốn không thể ứng phó, chỉ có chờ Giang Bác về mới được. Cúp điện thoại xong, phu nhân Giang lại nhìn về phía Giang Tích. Bóng dáng nhỏ bé yếu ớt của thiếu nữ, bị hai thân hình cao lớn bao quanh chính giữa. Cái cảm giác áp bức đó... Phu nhân Giang nhìn thôi cũng thấy nghẹt thở. Bọn họ... rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẽ... là coi trọng Giang Tích? Mà bên này Giang Tích đang nói chuyện với hai người. Đồ Duy: "Đầu bếp này cũng không tệ." Nhu Triệu: "Ta thấy không cần phải để Át Phùng đến nữa." Giang Tích: "? Tại sao? Hắn phun lửa nhanh hơn mà!" Đồ Duy và Nhu Triệu nhìn nhau một cái, đành ngậm miệng. Không bao lâu sau, Giang Bác quay về. Đối với sự xuất hiện của Nhu Triệu, ông vô cùng kinh ngạc. Thân phận của Đồ Duy, ông cũng thấy kỳ lạ nhưng chỉ cần nhìn phong thái của Đồ Duy thì đã biết lai lịch tuyệt đối không đơn giản. Giang Bác cũng là người tinh khôn, ông tự mình chiêu đãi hai vị này. Mọi người ngồi ăn tối cùng nhau. Giang Bác biết bọn họ muốn ở lại qua đêm, liền bảo người hầu chuẩn bị hai gian phòng khách. Lúc này Giang Tích đã lên lầu xem phim rồi. Giang Mạt thấy vậy thì thở phào một hơi, sợ Giang Tích ở lại đây, sẽ lại buông ra câu "ngủ cùng bọn họ" đầy hùng hồn. Đồ Duy và Nhu Triệu cũng không từ chối. Dù sao đêm xuống, ai biết bọn họ sẽ ngủ ở phòng nào? 9 giờ tối. Giang Mạt trằn trọc không ngủ được, dứt khoát ôm gối, đứng dậy đi gõ cửa phòng Giang Tích. Bình thường Giang Tích toàn mang vẻ lạnh lùng, có lẽ đây là một kiểu tự vệ của cô. Giang Tích nhỏ tuổi hơn cô ấy. Ở tuổi này tâm tư thường rất nhạy cảm... Vậy nên Giang Mạt dũng cảm gánh lấy trách nhiệm làm chị gái, cô ấy uyển chuyển nói với Giang Tích: "Tối nay chị có thể ngủ với em không? Chị ngủ một mình hơi sợ." Dĩ nhiên Giang Mạt không sợ. Nhưng đây là cái cớ cần thiết! Lúc này chẳng những Giang Mạt không sợ, thậm chí còn quên sạch cái căng thẳng và khó xử ở yến tiệc. Cô ấy đã quên mất sự tự ti và dè dặt trong xương tủy. Cô ấy chỉ nhớ rõ ràng, thiếu nữ xinh đẹp trước mắt này, người trông có vẻ cao cao tại thượng nhưng thực ra rất có khả năng bị người khác lừa bằng một cây kẹo, cô em ngây thơ này, đang rất cần cô ấy bảo vệ! "Được không?" Giang Mạt lại hỏi một lần nữa, sau đó thành thạo lấy ra một miếng sô-cô-la, đưa cho Giang Tích: "Chị xin em, được không?" Giang Tích khẽ thở dài, nhận lấy sô-cô-la. Tim Giang Mạt đập thình thịch. Em ấy đồng ý rồi! Em ấy thật sự quá đơn thuần, quá đáng yêu! Cái gọi là xin em ấy, thật sự chỉ cần xin thì em ấy sẽ đồng ý! Dù chỉ cho em ấy một miếng sô-cô-la. Giang Tích quay người đi vào trong. Giang Mạt vội vàng đi theo. Cuối cùng Giang Tích dừng trước tủ quần áo, chỉ tay: "Chị ngủ ở đây đi." Giang Mạt: "... Hả?" Giang Tích cũng rất khổ não. Tất cả đều tại chỗ này quá nhỏ! "Những chỗ khác đều có người rồi." Giang Tích giải thích. Hai chân Giang Mạt run lên, toàn thân lông tơ dựng thẳng. Những chỗ khác... đều có người rồi? Ở đâu! Ở đâu có người! Lần này Giang Mạt thật sự hơi sợ rồi, cô ấy vội hỏi: "Chị không thể ngủ với em sao?" Giang Tích ngạc nhiên nhìn cô ấy: "Tất nhiên là không được." Giang Mạt: "... được thôi. Vậy chị ngủ trong tủ quần áo!" Nhà họ Giang rất xa hoa, tủ quần áo dĩ nhiên cũng xây rất xa hoa, hoàn toàn có thể nằm lọt một người như cô ấy. Dù sao thì vẫn tốt hơn căn nhà thời thơ ấu mà cô ấy từng ở. Cha mẹ chẳng thèm để tâm. Giang Tích chỉ còn mình cô ấy, chỉ có cô ấy vẫn tỉnh táo, có thể bảo vệ em ấy. Trong lòng Giang Mạt dâng lên cảm giác sứ mệnh, giống như tráng sĩ đi đánh bom thành lũy địch, cô ấy hùng dũng mở cửa tủ. "À đúng rồi, Giang Tích." Giang Mạt thò đầu ra: "Buổi sáng quán lẩu không mở cửa đâu." Giang Tích: "Hả?" Cô nhìn Giang Mạt, mặt đầy bối rối, trông hơi ngốc. Giang Mạt: "Ý chị là, người đàn ông đó lừa em. Em tuyệt đối không thể dễ dàng tin lời đàn ông." Giang Mạt khó khăn kéo ra một câu danh ngôn không biết đọc ở đâu: "Đàn ông mà đáng tin thì lợn cái cũng biết leo cây."