Chương 30

Vu Nữ Xuyên Thành Con Nuôi Hào Môn

Cố Tranh 07-11-2025 08:02:57

Thân hình Đồ Duy cao lớn, khí chất xuất chúng, vừa đứng đó, lập tức thu hút không ít ánh mắt. Ông cụ Chiêm có chút lo lắng, vội vàng căng thẳng hỏi: "Sao ngài đến nhanh vậy? Ngài... ngài bay đến à?" Đồ Duy nhíu mày: "Đương nhiên không, ngươi đã nói rồi, nếu trên không thành phố xuất hiện vật thể bay không xác định, sẽ bị pháo bắn hạ." "Đúng đúng đúng!" Ông cụ Chiêm chột dạ đáp. Đồ Duy sải bước đi vào: "Ta không hề sợ hãi pháo đạn nhỏ nhoi nhưng sẽ làm chậm trễ việc ta gặp Đại Vu." Hắn ngừng lại, quét mắt qua sảnh tiệc đầy váy áo lộng lẫy, khó chịu hỏi: "Đại Vu đâu?" Ông cụ Chiêm càng thêm chột dạ: "Vừa nãy con còn chưa nói xong, ngài đã cúp máy. Cô ấy... cô ấy nói đi vệ sinh, sau đó vẫn chưa quay lại. Con thấy anh của Diệp Đức Minh có chỗ nào đó không đúng... Diệp Đức Minh thì ngài còn chưa biết, trước tiên con giới thiệu cho ngài..." Đồ Duy mặc kệ Diệp hay không Diệp gì đó. Hắn cắt lời: "Anh ông ta đâu?" "Cũng biến mất rồi..." "Trông thế nào?" Ông cụ Chiêm: "Trông thế nào à... thì, thì cũng khá đẹp nhưng nhìn vào thì rất tà khí. Đúng rồi, chính là tà khí. Người này rất kỳ lạ, khóe mắt còn có hai vết sẹo dài." Theo lý mà nói Diệp thị làm y dược, sao có thể không giải quyết được hai vết sẹo này? Nhưng Đồ Duy nghe đến đây, đã biết đó là ai rồi. Hắn nghiến răng nghiến lợi, từ trong cổ họng phát ra tiếng nói: "Nhu Triệu." "Cái gì?" Ông cụ Chiêm ngẩn người hỏi. "Người đàn ông đó, giống như ta, là Ma Vương bị Đại Vu triệu hồi đến thời đại này. Hắn tên Nhu Triệu, đến từ vực sâu biển cả." Mí mắt ông cụ Chiêm giật một cái. Nghe thôi đã thấy là thứ tà môn rồi! Đồ Duy trầm giọng nói: "Hai vết sẹo kia, vốn là lúc Đại Vu vô ý làm xước nơi khóe mắt hắn." Ông cụ Chiêm: ? Móng tay của Đại Vu phải sắc đến mức nào chứ? "Thời kỳ đại chiến Cổ Quốc, hắn giết đến mức thần trí cuồng loạn trên chiến trường, để kéo lại lý trí, hắn tự tay lần theo vết xước, sống sờ sờ mà cào ra hai rãnh máu sâu hoắm." Ông cụ Chiêm nghẹn thở. Xin đa tạ ngài tổ tiên, nghe xong mà chân con đứng cũng không vững rồi. Ông cụ khó nhọc quay đầu nhìn sang vị tổ tiên đang ở cạnh mình. Đồ Duy hừ lạnh: "Nhìn ta làm gì? Ngươi đang xem trên người ta có vết tự hại nào không à? Ta khác hắn. Thần trí ta tỉnh táo, sao có thể cuồng loạn như hắn?" Ông cụ Chiêm thở phào. Thế thì tốt, thế thì... không đúng lắm nhỉ. Ngài vừa tới đã vỗ cánh một cái, ném thẳng hậu duệ của mình xuống lầu, hình như cũng chẳng... lý trí cho lắm đâu. Nhưng câu đó ông cụ Chiêm không dám nói ra. "Ta ngửi thấy một mùi hôi thối." Bỗng nhiên Đồ Duy nói. Ông cụ Chiêm đảo mắt nhìn quanh. Khách sạn 6 sao thì lấy đâu ra mùi hôi? Chỉ thấy nơi cuối hành lang ngoài đại sảnh tiệc, có bốn thang máy. Một cái "ting" một tiếng mở ra, Nhu Triệu dắt Giang Tích đi ra. Ánh mắt Đồ Duy trước tiên rơi lên người Giang Tích, đảo một vòng, rồi mới trở lại trên người Nhu Triệu. Hai ánh mắt chạm nhau, như vực sâu không đáy, sóng ngầm cuộn trào dưới đáy mắt. Ông cụ Chiêm lập tức nhận ra. Hai vị Ma Vương này không ưa nhau... Trong lòng ông cụ giật thót, chẳng lẽ, chẳng lẽ sắp đánh nhau?! Đồ Duy sải bước đi tới, Giang Tích và Nhu Triệu lại đi ra ngoài, thế là chỉ mấy bước liền đối mặt. "Đồ Duy, là ngươi." Nhu Triệu chậm rãi nhả ra tên hắn. Đồ Duy: "Lâu rồi không gặp, trên người ngươi vẫn tỏa ra cái mùi hôi tanh khó ngửi ấy." Ông cụ Chiêm nghe mà hồn vía run rẩy. Đây, đây đâu chỉ là không ưa nhau, rõ ràng là cực kỳ không ưa nhau! 009 cũng run run theo. Chẳng lẽ thế giới sẽ hủy diệt ngay hôm nay sao? Lúc này, lại nghe thấy ở giữa hai người, Giang Tích khẽ nói một câu: "Nếu Át Phùng cũng ở đây thì tốt rồi." Tư duy của Đồ Duy lập tức bị kéo trở lại, hắn hỏi: "Gọi hắn làm gì?" Giang Tích vỗ nhẹ cổ tay Nhu Triệu, lúc này Nhu Triệu mới nhấc thứ hắn ta đang cầm trong tay lên. Một cái đầu khổng lồ, da trắng nhợt, hai con mắt to tổ chảng gắn trên đó. Ông cụ Chiêm sợ đến mức hồn vía bay mất. Đó là... thứ gì vậy? Giang Tích lại vỗ vỗ tay kia của Nhu Triệu. Nhu Triệu lại nâng lên, chỉ thấy trong một bao tải lớn, nhét đầy những xúc tu trắng đang ngọ nguậy... Ông cụ Chiêm nhìn kỹ. Cuối cùng cũng nhận ra. Đó là một con mực khổng lồ, bị xé rời thành đầu và xúc tu. Con mực này to cỡ nào? Nó khiến ông cụ Chiêm nhớ tới một loài sinh vật trong biển. Mực ống khổng lồ. Cái mùi hôi mà vị tổ tiên nói, có khi đúng là có nguồn gốc thật. Thứ này tanh lắm mà. Nhu Triệu nói: "Đại Vu muốn ăn mực." Ông cụ Chiêm: "..." Hai người các ngài có khi không nói cùng một chuyện đâu. Nhu Triệu nói tiếp: "Vì thời gian gấp gáp, thật đáng tiếc, lúc ra tay ta đã xé vụn thứ này. Lần sau ta nên nhẹ nhàng hơn một chút, ít nhất bắt về một con sống, như vậy hương vị sẽ ngon hơn." Ông cụ Chiêm không chịu nổi nữa, hỏi: "Ngài từ... biển vớt lên sao?" Nhu Triệu: "Đương nhiên." Ông cụ Chiêm mơ hồ nhớ lại hồi trẻ, mình cũng khá hứng thú với vũ trụ, biển cả, từng đọc trong sách, loài giống mực khổng lồ này, nếu không nhầm thì sinh sống ở độ sâu khoảng... 3000 mét dưới mặt biển? Giang Tích không vui nhắc hắn: "Còn phải nhớ nấu chín. Ta không ăn đồ sống." Nhu Triệu gật đầu: "Ngài nói đúng." Giang Tích nghĩ thầm, quả nhiên lần sau vẫn phải dặn dò hắn ta nhiều hơn. Nhu Triệu thử giành lại chút thiện cảm của Đại Vu, hắn ta nói: "Ta rất nghe lời ngài, ta còn đặc biệt mang một bó tiền, để lại dưới đáy biển. Như vậy tính là mua nó rồi chứ?" Ông cụ Chiêm: "..." Để lại một bó tiền cho mẹ con mực à? Mẹ nó cũng có dùng được đâu. Nhưng Nhu Triệu chẳng màng chuyện đó có hợp lý hay không, dù sao chỉ cần nghe lời Giang Tích là tốt rồi. Đồ Duy kéo khóe môi, lạnh lùng nhả ra một tiếng mỉa mai chẳng khách khí: "Ngươi ở dưới biển nhiều năm, nước biển ép bẹp não ngươi rồi à? Mang về một thứ to hơn cả Đại Vu. Sao Đại Vu ăn?"