Giang Tích: ?
Qua đây.
Chỉ hai chữ, rất bất lịch sự.
Cô hỏi ngược lại cậu ta: "Cậu không thể bảo bọn họ tránh đi sao?"
Đám người vây quanh Cung Quyết, nghe thấy lời này, trợn tròn mắt, một hơi nghẹn nơi cổ họng.
Bọn họ không nghe nhầm chứ?
Cô lại dám quay sang yêu cầu Cung Quyết đuổi bọn họ đi?
Cung Quyết nhướng mày.
Cậu ta không thể bảo bọn họ tránh đi? Đương nhiên là có thể.
Cung Quyết liếc mắt nhìn quản gia.
Quản gia lập tức hiểu ý, xoay người cung kính mời mọi người tạm thời sang một bên lấy nước trái cây, hoặc rượu.
Mọi người trong lòng không phục.
Nhưng đây là nhà họ Cung, người ta tìm cũng là Cung Quyết. Đã khi nào Cung Quyết buông lời, còn đến lượt bọn họ ý kiến gì sao?
Bọn họ xoay người đi xa hơn một chút.
Hồi lâu, mới có người nhịn không được, lại mở miệng: "Anh Quyết thích cô ta rồi à?"
"Đừng nói thế... Giang Tích cũng khá xinh đấy."
"Má ơi, sao mày tự nhiên nói đỡ cho cô ta? Mày nhắm trúng sắc đẹp của người ta rồi à?"
"Đừng nhìn tao, tự mày lên diễn đàn trường lật xem. Năm nhất Giang Tích còn từng được bầu làm hoa khôi trường đó. Chỉ là lên năm hai thì dần dần không còn tiếng tăm nữa. Bây giờ... bây giờ hình như càng xinh hơn rồi."
"Nhưng anh Quyết cũng đâu phải loại người nông cạn mà chỉ nhìn mặt chứ!"
Trong chốc lát không ai nói tiếp.
Cung Quyết có nhìn mặt hay không? Họ không phải cậu ta, thật sự chẳng dám chắc.
Bên này, Cung Quyết một tay cầm ly thủy tinh, chiếc cốc trong suốt lăn qua lăn lại trong lòng bàn tay cậu ta, sau đó cậu ta cúi đầu nhấp một ngụm.
"Nói đi."
Giang Tích trước tiên ngồi xuống mép sofa, rồi mới mở miệng: "Nhà các cậu nhìn lớn thật..."
Cung Quyết: ?
Cung Quyết nhìn cô, nhà họ Giang không đủ lớn sao? Cần cô đặc biệt tới đây tâng bốc nhà họ Cung à?
Giang Tích nói tiếp: "Cho nên chắc là có thể ở được thêm tôi."
Cung Quyết: ??... Có ý gì?
Giang Tích trực tiếp nói rõ: "Tối nay tôi có thể ở cùng cậu không?" Dĩ nhiên, cô vẫn rất lễ phép dùng câu hỏi.
Vừa cúi đầu nhấp thêm ngụm nước, Cung Quyết: "Khụ khụ khụ khụ..."
Quản gia đứng không xa đó hoảng sợ, vội vã bước tới đỡ lấy Cung Quyết, vừa vỗ lưng vừa lo lắng hỏi: "Ngài không sao chứ?"
Giờ vấn đề lại trở nên nghiêm trọng như vậy, ngay cả uống nước cũng bị sặc!
Cung Quyết một phát hất tay quản gia ra, cậu ta khẽ khụ vài tiếng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Giang Tích.
Giang Tích vẫn vững vàng bất động, thậm chí còn tỏ vẻ vô cùng đường hoàng.
Cung Quyết vẫn chưa nhớ ra chuyện Giang Tích từng tỏ tình với cậu ta.
Nhưng đã có người nói là có thì chắc chắn là có thật. Vậy nên bây giờ cô không thổ lộ nữa, mà định trực tiếp đi thẳng một bước luôn?
"Cậu..." Cung Quyết mở miệng, giọng khàn khàn: "Cậu điên rồi sao?"
Giang Tích không vui nhìn cậu ta một cái.
Cô có điên hay không là chuyện rõ ràng như ban ngày.
Cậu ta có chết hay không cũng là chuyện rõ ràng như ban ngày.
Cung Quyết còn muốn nói gì đó, môi mím chặt, ngay cả vành tai cũng hơi đỏ lên: "Cậu... cậu..." Đột nhiên cậu ta có chút như bị mắc chứng câm.
Với xuất thân của Cung Quyết, đương nhiên cậu ta từng gặp những kẻ lớn tuổi hơn, vứt bỏ liêm sỉ thật lòng muốn nhào vào lòng cậu ta.
Cậu ta chưa bao giờ liếc nhìn lấy một cái.
Chỉ cảm thấy nực cười, lố bịch, khiến người ta chán ghét.
Ở cái tuổi của Giang Tích... phần lớn đều là dễ ngại, có người nhiệt tình hơn chút thì cùng lắm là thổ lộ trước mặt đám đông với cậu ta.
Ngoài ra... thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt Cung Quyết.
Chỉ có Giang Tích.
Chỉ có cô gái trước mặt... giọng điệu bình thản, đem chuyện "chúng ta ngủ chung một đêm" nói ra đơn giản, tự nhiên như ăn cơm uống nước.
Giang Tích nhìn cậu ta: ?
Giang Tích: ??
Không đúng nha, lời nguyền xui xẻo còn có thể khiến người ta bị câm sao?
Giang Tích quyết định đổi cách nói: "Hoặc là tối nay cậu đến ở cùng tôi."
Cung Quyết: "... Có khác gì nhau sao?"
Giang Tích: "Đương nhiên khác. Trường hợp trước là ở nhà cậu, trường hợp sau là cậu theo tôi về nhà."
Cô giơ ngón tay trỏ: "Chỉ cần một ngày, không, một đêm thôi."
Câu nói này nghe còn kỳ quái hơn nữa.
Cung Quyết quay đầu đi, tránh ánh mắt thẳng thắn mà tự nhiên của cô.
Quản gia hít sâu một hơi, bỗng nhiên cũng không biết mình có nên tiếp tục nghe tiếp hay không.
Chỉ là sặc nước thôi mà... thiếu gia cũng chẳng giống như sắp chết sặc vậy...
Vì thế quản gia lặng lẽ lùi lại hai bước.
Chưa đợi Cung Quyết đưa ra quyết định, Giang Tích đã tỏ ra rất không vui.
Người này sao mà lề mề như vậy chứ?
"Vẫn chưa nghĩ xong à?"
Cung Quyết: "..." Đây là chuyện mà cậu ta chỉ cần nghĩ một cái là có thể quyết ngay được sao?
Cậu ta bất giác lại cố gắng nhớ lại, lần trước Giang Tích đã thổ lộ với cậu ta như thế nào, cũng mở miệng kiêu ngạo như thế này sao? Nhưng cậu ta thật sự chẳng đào được chút ký ức nào.
Không đúng.
Tại sao cậu ta lại phải sợ hãi câu hỏi của cô? Không phải đáng ra là cô phải sợ cậu ta sao?
Cung Quyết quay đầu lại, con ngươi xanh nhạt nhìn chằm chằm vào Giang Tích.
"Khi tiệc rượu kết thúc, cậu đừng rời đi, sẽ có người dẫn cậu đến gặp tôi." Cung Quyết lạnh lùng nói.
"Tốt nhất cậu hãy để tôi đi cùng bên cạnh." Giọng Giang Tích cũng chẳng có chút dịu dàng nào.
Cung Quyết: "Cậu thật sự muốn bám theo tôi đến vậy?"
Giang Tích: "Ừ." Chỉ giới hạn hôm nay thôi.
Cung Quyết như bị chọc cười tức: "Được, đã thế thì cậu cứ theo tôi."
Cậu ta muốn xem rốt cuộc cô còn định làm gì.
Sau đó Giang Tích rút điện thoại ra.