Chương 36

Vu Nữ Xuyên Thành Con Nuôi Hào Môn

Cố Tranh 07-11-2025 08:02:56

Trình Liệt khẽ mấp máy môi: "Đương nhiên tôi sẽ không đi, tôi sẽ ở lại đây, chờ đến tối dạy cậu học xong." Sau đó, anh cũng sẽ tìm một cái cớ để ở lại nhà họ Giang. Cho nên Giang Tích đề nghị buổi tối học, anh cũng thấy không tệ. Giang Tích lại hỏi: "Cậu không đau à?" Trình Liệt giơ cánh tay lên: "Cậu nói cái này sao? Không đáng gì. Tất nhiên, nếu tiểu thư Giang bằng lòng vì chuyện này mà trả thêm cho tôi chút phí, tôi sẽ càng vui hơn." Tuổi thơ của Trình Liệt trải qua trong hoàn cảnh kinh tế bần cùng lâu dài. Anh chưa bao giờ có sự tự ti như nhiều người gia cảnh nghèo khó khác. Tiền là thứ tốt, tôn nghiêm cũng là thứ tốt, đều cần tự mình tranh thủ. Cho nên khi bàn đến thù lao, anh chưa từng né tránh, luôn thản nhiên. Giang Tích: "Tôi không có tiền." Dĩ nhiên Trình Liệt cũng không thật sự muốn cô thêm tiền. Chỉ thuận theo lời cô mà nói: "Nhà họ Giang sẽ không cho tiểu thư Giang tiền tiêu vặt sao?" Giang Tích: "Ít quá." Trình Liệt cũng mơ hồ nghe qua chuyện nhà họ Giang. Bởi vì Giang Tích là con nuôi sao? Cho nên cho tiền cũng không nhiều? Đợi Trình Liệt ngẩng đầu lên lần nữa, đã không còn thấy bóng dáng Giang Tích. Hiển nhiên vị thiên kim tiểu thư này, đã không còn hứng thú với anh. Buổi trưa tổng giám đốc Giang và phu nhân Giang đều không về, Giang Mạt cũng ở trường. Giang Tích tuổi còn nhỏ nhưng hôm nay lại đương nhiên ngồi vào vị trí chủ tọa. Người hầu nhìn thấy đều nhịn không được thầm nghĩ, thật kiêu ngạo. Ăn xong bữa trưa, Giang Tích lại ở trong phòng chăm chú xem phim truyền hình cả buổi chiều. Nhu Triệu và Đồ Duy cũng theo cô xem hết một buổi chiều. "Ngăn cách màn hình thì có gì hay? Nếu Đại Vu muốn xem nên bắt bọn họ ra khỏi cái hộp, để bọn họ đứng trước mặt Đại Vu mà biểu diễn." Đồ Duy nói. Nhu Triệu vô cùng đồng ý. Thậm chí đã bắt đầu suy nghĩ dùng dây thừng màu gì buộc nơ trên đầu diễn viên, mới có thể khiến Đại Vu vui vẻ hơn. Giang Tích hoàn toàn không biết bọn họ đang tính toán gì. Chớp mắt đã đến buổi tối. Hôm nay phu nhân Giang tự đi đón Giang Mạt, tổng giám đốc Giang thì sớm trở về, muốn ở cùng Nhu Triệu và Đồ Duy nói chuyện, một là kéo gần quan hệ với nhà họ Diệp, hai là làm rõ thân phận của Đồ Duy rốt cuộc cao quý đến mức nào. Tổng giám đốc Giang hoàn toàn không biết, hai đại Ma Vương đối diện này đã bao nhiêu lần muốn vặn đứt đầu ông. Bên này rốt cuộc Trình Liệt lại đứng dậy, gõ cửa phòng của Giang Tích. Giang Tích: "Quá sớm rồi." Trình Liệt: "Không sớm đâu, đã 7 giờ rồi." Giang Tích: "10 giờ hẵng đến." Trình Liệt: ? 10 giờ? Ánh mắt Trình Liệt hơi biến động: "Được, 10 giờ thì 10 giờ. Chỉ cần phu nhân Giang không có ý kiến." Phu nhân Giang đón Giang Mạt về, hôm nay bà đã đi dạo phố nửa ngày, còn đi cắt băng khánh thành cho người ta, mệt muốn chết. Ngâm mình trong bồn tắm rồi mới nhớ ra phải hỏi chuyện gia sư. Thôi vậy. Ngày mai hỏi cũng được. Phu nhân Giang rất nhanh lại nhắm mắt. Không có ý kiến của bà, xưa nay Giang Bác cũng chẳng bao giờ quản mấy chuyện lặt vặt này. Vì thế mà Trình Liệt cứ thế ở lại nhà họ Giang tới tận 10 giờ. Kim đồng hồ chỉ đúng hướng đó, Trình Liệt lại nhanh chóng xuất hiện trước cửa phòng Giang Tích. Cái tinh thần kiên trì này, 009 nhìn mà muốn rưng rưng nước mắt. Đây gọi là gì? Đây gọi là dê chui vào miệng cọp! Đây gọi là tự gói mình lại, rồi chủ động giao hàng tận nơi! Nam chính, đúng là không sợ chết à?! "Bây giờ tôi có thể vào không?" Trình Liệt hỏi. Cửa mở toang. Sau cánh cửa là Giang Tích đã thay đồ ngủ. Bộ đồ ngủ trắng mềm mại viền ren mặc trên người cô, mái tóc buông xõa trên vai. Nói sao nhỉ... trông chẳng giống sắp học bài, mà giống chuẩn bị đi ngủ hơn. Đúng lúc Trình Liệt còn tưởng cô sẽ tìm cớ từ chối lần nữa thì Giang Tích xoay người đi vào, nói: "Vào đi." Trình Liệt ngạc nhiên nhìn bóng lưng cô. Cô đi chân trần giẫm lên tấm thảm, toát ra chút ngây thơ vô hại. Giang Tích ngả mình lên giường: "Được rồi, bắt đầu đi." Mi mắt Trình Liệt giật mạnh một cái. Bắt... đầu? Giang Tích: "Cậu muốn giảng môn nào? Nhanh giảng đi." Trình Liệt: "..." Anh chậm rãi bước tới, phát hiện bên giường đã sẵn một cái ghế, rõ ràng chuẩn bị cho anh. Trình Liệt ngồi xuống, lấy sách toán ra: "Gần đây học đến hàm số lượng giác, chu kỳ và giá trị lớn nhất nhỏ nhất..." Giang Tích: "Hàm số lượng giác là gì?" Trình Liệt: "..." Anh kéo qua hai tờ giấy nháp, nhanh chóng vẽ: "Là cái này. Lấy góc độ làm biến số độc lập..." Giang Tích: "Biến số độc lập là gì?" Trình Liệt: "..." Trình Liệt đặt sách xuống, thật khó tưởng tượng bình thường cô đi học làm gì. "Vậy hôm nay học hóa đi." Giang Tích khe khẽ đáp: "Ừm." Có lẽ vì cuộn mình trong chăn nên giọng cô nghe mềm mại hẳn. Sắc mặt Trình Liệt dịu xuống, cúi đầu lật sách hóa. Nửa tiếng trôi qua rất nhanh. "Phản ứng tỏa nhiệt thường gặp, chắc cậu biết có những loại nào chứ?" "..." Trình Liệt ngẩng lên, thấy má cô chìm trong chiếc gối mềm, vài sợi tóc rối dính trên mặt. Đôi mắt khép chặt, trông giống như một con búp bê ra đời từ bàn tay của nghệ sĩ vĩ đại nhất. ... Nói theo lời người thường, tức là, cô ngủ mất rồi. Trình Liệt không nhịn được bật cười. Bây giờ anh đã hiểu vì sao cô cứ khăng khăng đợi đến 10 giờ mới cho anh dạy. Là để dễ ngủ đúng không?! Chưa kịp để Trình Liệt làm gì khác. Một tiếng "rắc" cực khẽ vang lên, mấy hôm nay anh xui xẻo cũng tích lũy được ít kinh nghiệm, chẳng nghĩ nhiều đã ngẩng đầu.