Nếu anh ngã xuống thì sẽ thấy cô đang ghé trên tay vịn sofa, lẩm nhẩm đọc chú. Lúc ấy cô sẽ buộc phải đối mặt với một lựa chọn...
Hoặc giết lầm một mạng người vô tội, hoặc để anh gọi 110 báo cảnh sát cô...
Tất nhiên, biến anh thành xác sống cũng là một cách.
Nhưng thế thì quá phi nhân đạo.
Còn tàn nhẫn hơn cả giết người. ... Cho nên thôi đi thì hơn.
Giang Tích cẩn thận đưa tay ra, đầu ngón tay ấn lên ấn đường của Trình Liệt, vẽ ra một đồ án vô hình. Mỗi một nét vẽ, cô đều cẩn thận không thể nào cẩn thận hơn.
Sau khi trừ bỏ lời nguyền, sẽ không lập tức có hiệu quả.
Vì vậy cô thêm vào đồ án chúc phúc.
Cái này sẽ giúp vận may đã mất của Trình Liệt tạm thời hồi lại.
Trăng đen gió cao.
Gió thổi tung rèm cửa, vang lên tiếng phần phật.
Bóng dáng của đồ đạc in lên vách tường, mà trong khoảng che chắn của những bóng đen ấy, Giang Tích thì thào niệm xong chú ngữ.
Giờ nghĩ lại, Giang Tích vẫn thấy nghi ngờ người này có phải mắc chứng tăng động.
Cô vừa vẽ một nét, anh liền cau mày một cái, hoặc nhíu mũi, hoặc động ngón tay, hoặc đột nhiên xoay mình...
Tâm trạng Giang Tích cứ chao đảo giữa giết luôn cho xong và thôi thì nhịn đi.
Cuối cùng, cô vẫn âm thầm niệm rằng "Đại Vu nên che chở con dân của mình", rồi mới chịu đựng đến lúc trừ chú hoàn tất.
Một phen kinh hãi run rẩy như vậy, sao Giang Tích có thể không mệt?
Dĩ nhiên hận không thể ngủ thêm 4 - 5 tiếng nữa.
Giang Tích nheo mắt, rúc sâu hơn vào trong chăn.
Cô sẽ không bao giờ tùy tiện hạ chú cho người khác nữa... Thu dọn rắc rối phiền hà thế này mệt quá đi thôi.
Cuộc sống khó khăn, Đại Vu thở dài. ...
Giang Mạt đến trường.
Những bạn học trước kia còn nhiệt tình vây quanh, hỏi cô ấy có quen với tình cảnh nhà họ Giang không, lúc này đã chẳng thấy bóng dáng đâu.
Giang Mạt ngó đông ngó tây, cảm thấy mình vẫn nên cố gắng thử hòa nhập, chứ không phải ngồi đây tự ti, tự oán trách.
Thế là cô ấy chủ động tiến gần, muốn chen vào câu chuyện của các bạn khác.
"Đã hai ngày Cung Quyết không đến trường rồi phải không?"
"Trình Liệt cũng không đến."
"Trình Liệt?" Giang Mạt buột miệng, lại là giọng nghi vấn.
Cô ấy nghĩ, có phải là gia sư mà mẹ thuê cho Giang Tích không?
Mấy người khác quay đầu, liếc nhìn cô ấy, giống như đang nhìn một kẻ quê mùa lạc hậu: "Trình Liệt mà cậu cũng không biết?"
"Thế chẳng lẽ ngay cả Cung Quyết cậu cũng không biết? Phu nhân Giang không nói với cậu sao?"
Giang Mạt chỉ hỏi: "Là Trình Liệt nào vậy?"
"Còn Trình Liệt nào nữa? Chính là lớp A1, khối dưới đó. Đây, ảnh này." Đối phương vừa nói vừa mở diễn đàn trường tìm ra một tấm ảnh.
Trong ảnh là Trình Liệt cầm chiếc cúp, bên cạnh là hiệu trưởng, cười đến nỗi miệng toạc như một đóa hoa.
Giang Mạt: "... À tôi biết."
Đã từng gặp ở nhà rồi mà.
Cô ấy còn lo người này sẽ lừa gạt Giang Tích nữa.
"Đẹp trai chứ? Thành tích học tập siêu khủng. Giải thưởng thi đấu của trường bọn mình, gần như đều do một mình cậu ta mang về cả. Hiệu trưởng quý như báu vật. Nhưng mà đáng tiếc à... nghe nói trong nhà cậu ta hình như chỉ có một dì thôi? Nhà cũng chẳng có bao nhiêu tiền. Phương Dĩnh muốn yêu đương với cậu ta, còn bị anh trai mắng cho một trận."
"Thế là anh trai cô ta có tầm nhìn hạn hẹp rồi. Trình Liệt còn chưa vào đại học đâu, đã có trường danh tiếng hàng đầu chìa tay mời rồi. Tài năng mà cậu ta thể hiện trong các cuộc thi đấu, ngay cả Tập đoàn Nhan thị cũng để mắt tới, nói thẳng là chỉ chờ cậu ta tốt nghiệp."
"Thì đã sao? Giỏi lắm thì cũng chỉ là đi làm thuê thôi. So sao được với con nhà giàu?"
"Giang Mạt, đừng nghe bọn họ nói nhảm. Cung Quyết mới là lợi hại nhất. Người ta xuất thân tốt, lại đẹp trai, thành tích cũng không tệ. Không phải còn hơn Trình Liệt sao?"
"Thế sao lại thua bóng rổ trước Trình Liệt?"
"Trình Liệt với Cung Quyết đánh nhau cũng chưa chắc đã thắng đó."
Giang Mạt nghe đến choáng hết cả đầu nhưng đại khái cũng biết được, hai người này trong trường đều rất nổi tiếng. Nổi tiếng đến mức dù khác khối khác lớp, cũng chẳng ảnh hưởng đến việc họ thu hoạch fan hâm mộ.
Chẳng bao lâu sau, có một bạn học đi vào nói: "Nghe chưa? Sắp có học sinh chuyển trường tới đó."
"Giờ này còn có học sinh chuyển trường à?"
"Thì tôi không biết, có khi cũng giống tình huống của Giang Mạt ấy chứ? Dù sao tôi nghe thấy thầy chủ nhiệm nói trong văn phòng."
Vì không rõ là ai sẽ chuyển đến, mọi người bàn vài câu đơn giản rồi cũng thôi.
Tiết học của Giang Mạt cũng chưa kết thúc nhưng 5 giờ chiều xe nhà họ Giang đã đến đón cô ấy rồi.
Giang Mạt còn tưởng là trong nhà lại có chuyện gì, vội vàng hỏi vệ sĩ.
Vệ sĩ cười nói: "Không có chuyện gì, tối nay có một buổi tiệc rượu, phu nhân muốn đưa cô và nhị tiểu thư đi."
Bên kia, Giang Tích cũng bị phu nhân Giang lôi dậy.
Phu nhân Giang có chút không hài lòng vì sao cô đột nhiên trở nên lười biếng nhưng ngoài miệng lại không tiện nói, chỉ quay sang hỏi người hầu: "Ngài Diệp và ngài Chiêm đi rồi chứ?"
Người hầu nói: "Đi rồi."
Lúc này phu nhân Giang mới thở phào, cười hỏi Giang Tích: "A Tích, mấy ngày nay có phải cha mẹ lạnh nhạt với con nên con thấy không vui phải không?"
Giang Tích: "?"
Cô lắc đầu.
Không có mà.
Ngược lại là Nhu Triệu và Đồ Duy quan tâm quá mức, thậm chí khiến cô có một giây cảm thấy ngạt thở. Nhất là hai người đó còn nói rất nhiều. Khi cùng ngồi xem tivi, lại bình phẩm các nhân vật bên trong, hở tí là muốn vặn đầu người ta.
Cho nên Giang Tích đã tạm thời đuổi cả hai đi.
Chỉ riêng chuyện dây dưa với Ma Vương thôi cũng đã đủ mệt rồi, Giang Tích còn đâu sức mà để tâm đến phu nhân Giang?
Phía này, phu nhân Giang mím môi, cho rằng cô không nói thật.
Nếu là trước kia... Giang Tích sớm đã nhào vào lòng bà, thân mật làm nũng rồi.
Trong lòng phu nhân Giang thầm thở dài, thôi, không quản nữa.
"Đi thôi, lát nữa mẹ đưa con đi dự tiệc. Là tiệc rượu của nhà họ Cung đó."
Giang Tích: "?"
Tiệc rượu của nhà họ Cung rất ghê gớm sao?
Ồ, nhất định là nhà họ Cung có đầu bếp giỏi nhất thế giới rồi.
Giang Tích gật đầu: "Con muốn đi."