Chương 13

Vu Nữ Xuyên Thành Con Nuôi Hào Môn

Cố Tranh 07-11-2025 08:02:58

Nhưng bây giờ con gái ruột của nhà họ Giang đã được tìm về, Giang Tích tự nhiên trở thành Nhị tiểu thư. Người hầu còn lo lắng Giang Tích sẽ tức giận nhưng khi ngẩng đầu nhìn, Giang Tích đã mặt không đổi sắc bước lên bậc thang, vào đại sảnh biệt thự. Trong biệt thự, bầu không khí đang rất tốt. Cha của tổng giám đốc Giang, từng nắm quyền Giang thị – lão gia Giang, đã nghỉ hưu nhiều năm. Lão gia Giang thích yên tĩnh nên không ở cùng hậu bối. Còn bác gái của nhà họ Giang thì sống ở một thành phố khác. Bà ấy là một nữ cường nhân chính hiệu, tài năng chẳng thua kém em trai tổng giám đốc Giang. Tổng giám đốc Giang tiếp quản Giang thị, bà ấy thì tự mình chơi mấy ngành khác. Bây giờ vì đứa con ruột của vợ chồng nhà họ Giang được tìm lại, hai người này mới lặn lội ngàn dặm mà về. "Con nhìn xem, đôi mắt này giống mẹ nó y hệt." "Gầy quá, ở ngoài chắc không ít khổ sở rồi." "Chỉ là cơ thể không tốt lắm, mấy ngày trước còn bị sốt nữa. Cha nó cũng bỏ cả cuộc họp, lập tức lái xe về thăm nó." Người bên trong nói chuyện, bầu không khí thân mật và vui vẻ. Thư ký Đinh nghe được, mí mắt không tự chủ được giật giật, có một loại cảm giác xấu hổ kỳ quặc. Không sai, hai ngày trước tổng giám đốc Giang không đi thăm Giang Tích là vì vị đại tiểu thư chân chính kia bị sốt. Cô ta chỉ là sốt thôi, cũng đâu phải chết. Còn tôi thì mất máu quá nhiều, vẫn nằm trên giường bệnh, vậy mà không ai quan tâm tôi có phải tự sát không. Chắc Giang Tích sẽ nghĩ như thế. Thư ký Đinh lại quay đầu nhìn nét mặt của Giang Tích. Trên... Trên mặt cô căn bản không có biểu cảm gì. "A Tích về rồi?" Lúc này người bên trong đang nói chuyện nồng nhiệt cuối cùng cũng chú ý đến Giang Tích. Phu nhân Giang đứng dậy đi nhanh đến bên Giang Tích. Bà nhẹ nhàng ôm lấy Giang Tích, chau mày liên tiếp hỏi: "Con thế nào rồi? Không có chuyện gì chứ?" Phu nhân Giang có một khuôn mặt dịu dàng yếu đuối, ngũ quan rất đoan chính, như bước ra từ vùng sông nước Giang Nam. Thật ra nếu để thư ký Đinh nói, chỉ xét từ khí chất mà luận thì Giang Tích thật sự càng giống con gái ruột của phu nhân Giang. Không khí trong đại sảnh hơi ngưng trệ. Chỉ có phu nhân Giang dường như không nhận ra, thấy Giang Tích không trả lời, bà liền nhẹ vỗ hai cái lên lưng Giang Tích, tự nói tự rằng: "Con không sao thì tốt rồi, nào, qua đây ngồi." Giang Tích im lặng đi theo bà về phía trước, vừa đi vừa quan sát bốn người ngồi bên ghế sofa. Một là người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi xanh lam, ống tay áo xắn lên, gương mặt gầy gò, mang chút khí chất thư sinh. Ông chính là cha nuôi của Giang Tích, Giang Bác. Bên cạnh là một người đàn ông lớn tuổi hơn, mặc bộ trung sơn xanh đậm kiểu cũ, trong tay cầm một tách trà, tóc chải tỉ mỉ, nếp nhăn giữa trán sâu, gò má gầy gò, trông có vẻ khó ở chung. Đây là cha của Giang Bác, Giang Khang Bình. Mọi người đều bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Giang Tích. Ngồi bên cạnh Giang Khang Bình, là một thiếu nữ chừng mười lăm, mười sáu tuổi. Thiếu nữ mặc một chiếc váy liền màu xanh nhạt, tóc ngắn ngang tai, đuôi tóc cúp vào trong, khiến gương mặt cô ấy thêm vài phần rụt rè. Ngũ quan của thiếu nữ không xinh đẹp bằng mẹ cô ấy. Cô ấy thừa hưởng nhiều đặc điểm từ Giang Bác, thoạt nhìn lại thiên về vẻ thanh tú mang hơi hướng thiếu niên. Cô ấy chính là cô con gái ruột đã thất lạc của nhà họ Giang — Giang Mạt. Nhưng ba người bọn họ thực ra cũng chẳng thể nào hấp dẫn ánh mắt của Giang Tích. Điều khiến Giang Tích chú ý nhất lại là người phụ nữ đang ngồi một mình trên bộ sô-pha. Ngũ quan của người phụ nữ sắc bén, lông mày kẻ đậm, mắt vẽ xanh biếc, môi tô đỏ chót, toát lên vẻ tràn đầy tính công kích. Rất giống một vu nữ đang múa tang. Giang Tích nghĩ. Vì vậy cô nhìn người phụ nữ kia, lại cảm thấy một chút thân thuộc. Người phụ nữ đó là chị gái của Giang Bác, Giang Tích và Giang Mạt đều phải gọi bà ấy một tiếng "bác". Bác Giang đối diện với ánh mắt của Giang Tích: "?" Giang Tích đã làm ra chuyện lộn xộn đến thế, lẽ nào không nên sợ bà ấy sao? Sao trông còn... khá bình thản? "A Tích, gọi người đi." Phu nhân Giang thúc giục. Giang Tích chậm rãi thu ánh mắt lại, lạnh nhạt gọi một tiếng: "Ông nội, bác." Cuối cùng cô nhìn sang Giang Mạt: "Chị." Giang Mạt lập tức có chút được sủng mà hoảng sợ, ngay cả phu nhân Giang cũng kinh ngạc trừng to mắt. "Chị em các con thân thiết là tốt rồi." Phu nhân Giang như trút được gánh nặng mà nở nụ cười, kéo Giang Tích ngồi xuống, nói: "Được, con ngồi cạnh chị con đi. Mấy hôm trước chị con bị sốt, con quan tâm đến nó một chút." Thoáng chốc chẳng có ai nhớ đến chuyện phải quan tâm Giang Tích. [Cô nên khóc rồi đấy. ] 009 nhắc nhở Giang Tích. Nhưng Giang Tích vốn không quan tâm ai sẽ để ý đến mình. Cô thuận theo, rồi ngồi xuống cạnh Giang Mạt. 009: [Theo kịch bản, cô phải nghẹn ngào, con ngươi phải giống như đứt chỉ mà rơi xuống, cô phải bày tỏ sự tủi thân, cô phải khiến tất cả mọi người thương tiếc cô. Cô phải làm một đóa bạch liên hoa! Không lẽ nào? Chẳng lẽ đến khóc mà cô cũng không biết?] Giang Tích không động môi, chỉ dùng ý niệm đáp lại nó. Giang Tích: "Tôi không thể khóc." 009 lập tức giận bốc lên đầu. Còn có người không thể khóc ư?