Chương 7

Anh Diễn Ngoan, Tôi Giả Yếu, Bắt Tay Nhau Càn Quét Giới Huyền Học

Nhất Chỉ Tiểu Thiền Thiền 11-09-2025 21:01:50

Giọng nói nghe rất tùy tiện, nhưng ánh mắt thì lại nhìn chằm chằm vào cái giường, khiến người ta không thể không nghi ngờ. Lục Vọng mỉm cười, ngoài mặt thì tỏ vẻ nghe lời ngồi xuống, nhưng thật ra chẳng hề dùng lực. Đường Dữu thấy cái giường chẳng rung lấy một chút, trong lòng liền nổi cáu. Sao chỉ có mỗi mình cô là người xui xẻo thế này chứ! Lúc Lục Vọng không để ý, Đường Dữu len lén đá một cú vào cạnh giường, miệng hừ khẽ: "Hừ." Đúng là bắt nạt người ta! Cô tức rồi đấy nhé! Cả cái tứ hợp viện này cô còn chưa kịp làm quen, nói gì đến việc dẫn Lục Vọng đi tham quan cho biết đường. Đêm xuống. Từ cái giếng cạn giữa sân bỗng vang lên một tiếng động khẽ. Trong khe tối đen của miệng giếng thoáng lóe lên một bóng trắng mơ hồ, như thể có thứ gì đó đang trồi lên khỏi mặt nước. Tuy đến từ thời mạt thế, nhưng cuộc sống trước đây của Đường Dữu lại rất thoải mái. Nào như bây giờ, giường thì hỏng, đành phải ngủ dưới đất. Mà cái nền xi măng lạnh toát thế này, sao mà ngủ nổi? Cô vừa bực vừa khó chịu, lại nghe thấy tiếng động ngoài sân, bèn đi ra xem thử. Rồi cô nhìn thấy... thứ đó đang bò lên từ đáy giếng. Ngay lập tức, cô nhớ tới người bạn trai tạm thời trong phòng bên cạnh, người mà cô phải tốn bao công sức mới "lừa" đến đây. Ba ngày nữa nếu không có ai cùng tham gia chương trình với cô, thì hợp đồng sẽ bị hủy và tiền bồi thường sẽ là một con số khổng lồ! Nghĩ đến khoản tiền đó, cô không chút do dự lao tới, một tay ấn mạnh thứ kia trở lại giếng. "Vào lại cho tôi!" Kẻ dưới giếng bị đè xuống bất ngờ đến ngẩn người. Nó chỉ muốn lên hít thở tí không khí, tắm chút ánh trăng thôi mà. Có làm hại ai đâu, tại sao không cho nó ra ngoài chứ! "Hu hu... tôi muốn lên kia..." Đường Dữu lạnh lùng: "Không, cô không muốn!" Yêu tinh trong giếng vô cùng ấm ức, nhưng năm xưa đã ký khế ước linh hồn với chủ nhân tứ hợp viện, không được phép làm hại người Đường gia. Bây giờ bị ép phải chui vào, lại còn bị nghi ngờ, cô ta càng nghĩ càng tủi thân, tức thì òa khóc như đứa trẻ. Đường Dữu bị tiếng khóc làm cho mí mắt giật giật, bất đắc dĩ hỏi: "Rốt cuộc cô là cái thứ gì vậy?" Yêu tinh nức nở kể lại: "Tôi vốn là yêu tinh trong giếng này, mỗi ngày đều tu luyện bằng cách hấp thụ ánh trăng..." Đường Dữu bỗng tò mò. Ban đầu cô còn tưởng là ma nữ cơ đấy. "Cô không phải là quỷ à?" Yêu tinh giận dữ: "Sao tôi có thể là thứ âm u độc địa đó được!" Cô lơ đễnh an ủi mấy câu rồi nói tiếp: "Dạo này ngoan ngoãn một chút. Trong viện vừa có một người bình thường đến, đừng để anh ta phát hiện ra các cô." Yêu tinh cực kỳ tủi thân, bọn họ mới là cư dân gốc của nơi này mà, cớ gì phải nhường nhịn người ngoài? "Phải ngoan đến bao giờ?" Đường Dữu đáp: "Không lâu đâu, cùng lắm là nửa tháng." Cô đã tính rồi, chương trình hẹn hò kia theo kiểu loại trừ, cặp đôi nào xếp hạng thấp nhất thì sẽ bị loại. Mà cô đây, chẳng phải loại "ngủm" từ đầu là chắc rồi sao? Đi cũng chỉ là đi cho có, kiểu gì chẳng bị đá trước. Tiếng động trong sân tất nhiên không qua mắt được Lục Vọng. Anh mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, bước ra ngoài. Dưới ánh trăng, dáng anh sạch sẽ như gió xuân, thư sinh mà cao nhã, như tiên nhân lạc bước chốn trần gian. Yêu tinh trong giếng trộm hé đầu nhìn một cái. Chỉ một cái thôi. Nhưng tim cô ta... rớt cái "bịch". "Á..." Vì quá kích động, cô ta hoàn toàn quên mất lời căn dặn của Đường Dữu, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến cảnh tình cờ gặp gỡ mỹ nam dưới trăng.