Anh Diễn Ngoan, Tôi Giả Yếu, Bắt Tay Nhau Càn Quét Giới Huyền Học
Nhất Chỉ Tiểu Thiền Thiền11-09-2025 21:01:49
Đường Dữu bụng còn đói, thấy mấy con hươu đang tròn mắt nhìn mình như bị dọa, cô im lặng chốc lát, quyết định chơi với tụi nó một chút.
"Nào, tương tác chút đi nào. Nếu muốn ăn bánh thì gật đầu cái coi."
Hươu tất nhiên đâu hiểu cô đang nói gì.
Thấy nó không nhúc nhích, Đường Dữu cười khẽ, lại cắn thêm một miếng bánh: "Không phải ta keo kiệt, mà trên đời này chẳng có bữa ăn nào miễn phí cả."
Hươu tức rồi.
Cái con người chết tiệt này! Dám trêu tức hươu à?
Nó đột ngột há miệng ngoạm lấy chiếc bánh ngô trong tay Đường Dữu, dù trên đó còn hằn rõ vết răng của cô, nhưng nó chẳng hề để tâm. Để tránh bị giật lại, nó vừa nhai ngấu nghiến vừa chạy đi, tốc độ nhanh đến kinh người.
Đường Dữu cũng nổi giận: dám cướp đồ ăn ngay miệng cô? Đây rõ ràng là tuyên chiến!
"Đứng lại!"
"Cướp bánh của ta xong định phủi mông bỏ đi hả? Đồ hươu mất nết!"
Sự ồn ào của cô khiến không khí căng thẳng của trường quay dần tan biến. Các khách mời nhịn cười đến run người, Quách Dao còn bật cười gọi với: "Đường Dữu, đừng đuổi nữa, nó ăn sạch rồi. Về đây, chỗ tôi còn!"
Đường Dữu đang định quay lại thì thấy một con hươu khác lặng lẽ đi đến cạnh Quách Dao. Khi Quách Dao vừa liếc nhìn, nó lập tức liếc lại đầy thách thức, rồi cúi đầu cắn luôn cái bánh trên tay cô ta, động tác nhanh, gọn, chuẩn xác.
Đường Dữu: "???"
Hươu: "Rốp rốp rốp."
Cô tức đến mức xắn tay áo lên, nhưng chưa kịp làm gì đã bị Lục Vọng cười cản lại.
"Dữu Dữu, bình tĩnh nào."
Cô giống như tìm được người bênh vực, lập tức lí nhí mách: "Vọng Vọng, chúng nó bắt nạt tôi."
Lục Vọng đáp, giọng điềm nhiên mà cưng chiều: "Ừ, vậy mình bắt nạt lại."
Hai người thản nhiên tương tác với nhau, vừa tự nhiên lại chẳng hề gượng gạo. Khán giả trong livestream, vốn vẫn còn đang nín thở vì nỗi sợ trước đó, bỗng dưng bị "nhồi" một đống cẩu lương không báo trước.
[Má ơi, tôi suýt nghĩ đây là show kinh dị, không phải show hẹn hò!]
[Hai người này không phải cặp đôi hợp đồng sao? Lúc này mà còn đóng vai tình nhân nữa hả? Ngán tới tận cổ. ]
[Ơ nhưng... không ai thấy không khí vừa nãy đáng sợ bao nhiêu, thì nhờ Đường Dữu mà lệch tông hết rồi à? Giành bánh với hươu là trò gì vậy trời. ]
[Tôi bắt đầu thấy Đường Dữu cũng dễ thương ghê luôn đó!]...
Đường Dữu có được yêu thích hay không, cô cũng chẳng quan tâm lắm.
Cô đuổi hươu một hồi cũng mệt, bèn thở hắt ra: "Đạo diễn, nghỉ chút được không?"
Đạo diễn giờ vừa yêu vừa hận cô gái này: "Nghỉ gì mà nghỉ! Mới quay được có một tiếng!"
Đường Dữu không nói gì thêm, chỉ lôi từ ba lô ra một tấm thảm picnic. Lúc này cô chẳng còn chê bẩn hay không tiện gì nữa, ung dung trải thảm rồi ngồi xuống như ở nhà.
Chưa hết, cô còn quay đầu vẫy tay: "Vọng Vọng, lại đây!"
Bộ dạng của cô khiến Lục Vọng bất giác nhớ tới tối hôm qua. Lúc anh tắm xong bước ra, cô cũng vẫy gọi mình bằng dáng vẻ y hệt như thế.
Lục Vọng bật cười. Giống tối qua, lần này anh cũng không từ chối.
Đạo diễn tức đến trợn mắt: "Tôi gọi hai người tới để cho hươu ăn đấy!"
Đường Dữu chớp đôi mắt long lanh như nước, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp toát lên vẻ vô tội: "Ơ, nhưng tôi cho ăn rồi mà?"
Đạo diễn: "..."
Cho ăn cái đầu cô!
Cô bị hươu cướp sạch rồi còn gì!
Đường Dữu chẳng buồn phối hợp gì nữa, cứ nằm bẹp ra mà "bãi công". Đạo diễn cũng hết cách với cô. May thay, các khách mời khác đều rất hợp tác. Nhờ có màn "lật bàn" của cô, mọi người lại chẳng còn sợ con hươu kia, trái lại còn vui vẻ tương tác nhiệt tình hơn hẳn.