Anh Diễn Ngoan, Tôi Giả Yếu, Bắt Tay Nhau Càn Quét Giới Huyền Học
Nhất Chỉ Tiểu Thiền Thiền11-09-2025 21:01:49
Đạo diễn ôm túi đồ, toàn thân run như cầy sấy, nhưng vẫn nhớ nhiệm vụ. Trong đám đông hỗn loạn, hễ gặp người quen là dúi đại một tấm bùa vào tay, có điều trong bóng tối, thỉnh thoảng cũng dúi nhầm người.
Mà với đám "không phải người", đây chính là thiên đường. Chúng đứng trong bóng tối, thích thú nhìn con người hoảng loạn la hét khắp nơi.
Có một ác quỷ cố tình nhận lấy tấm bùa từ tay đạo diễn, tiếp đó...
Một tiếng thét chói tai, rợn người vang lên.
Lá bùa bốc cháy khiến đại sảnh bừng sáng trong chốc lát. Cả đoàn đều tận mắt thấy, một con quỷ hung ác đang phát hỏa, thân thể méo mó giữa làn lửa đỏ rực.
Không khí chết lặng.
Livestream cũng lặng thinh suốt ba giây.
Rồi hàng nghìn dòng bình luận như bùng nổ, nhấn chìm màn hình.
[Mẹ nó, suýt nữa tôi vỡ tim! Cái gì vậy trời, sao ngầu dữ dội vậy!]
[Tôi biết tôi biết! Tôi có học chút huyền học, đó là phù chú! Mà còn là loại cực phẩm ấy! Cho tôi hỏi ai là người vẽ vậy? Em xin quỳ! Có nhận đệ tử không ạ?]
[Không không không... ai nói đây là dàn dựng? Cầu xin nói là đạo cụ đi, tôi khóc thật rồi!]
[Hu hu hu, tôi phải trốn vào chùa mới dám xem livestream, mà tay vẫn không kìm được bấm vô coi... biết sợ mà vẫn cứ nghiện, tôi chịu thua mình luôn!]
[Cứu mạng với... tôi không dám đi vệ sinh nữa... Tôi hai mươi rồi, tè dầm chắc bị mẹ đánh gãy chân mất!]...
Khoảnh khắc con ác quỷ bị thiêu rụi, không chỉ khán giả trong livestream được chứng kiến rõ ràng, mà cả đội ngũ chương trình cũng hiểu ra tình hình. Mọi người lập tức chen chúc chạy về phía đạo diễn.
May mà đạo diễn lúc này đang ôm trong tay "bảo vật", tinh thần cũng khá hơn nhiều, không đến mức hoảng loạn.
"Bình tĩnh, từng người một, mỗi người một lá, yên tâm đi, tôi mang theo rất nhiều."
Vừa nhận lấy bùa, luồng khí lạnh bao quanh lập tức bị xua tan. Từng chút ấm áp lan ra toàn thân. Có khách mời run run hỏi, giọng vẫn còn mang theo sợ hãi.
"Đạo diễn... mấy lá bùa này, lấy ở đâu ra vậy?"
La Nham cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng vẫn run.
Đạo diễn đang định nói thật là "chị Đường" đưa, nghĩ lại liền vội vã đổi lời: "Đừng hỏi, là cao nhân ban cho đấy. Cứ cầm lấy đi, lần này... chúng ta nhất định còn đường sống."
Nhiều người bật khóc gật đầu. Tất cả đều ôm chặt bùa, chui vào góc phòng co cụm lại, duy chỉ có một người không làm vậy.
Khoảnh khắc ác quỷ bị thiêu rụi, Lục Vọng đã lập tức đảo mắt tìm quanh. Nhưng không thấy bóng dáng Đường Dữu đâu cả. Anh nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Ai biết Dữu Dữu đi đâu rồi không?"
Đạo diễn vừa run vừa đáp: "Chị Đường nói là đi lấy đèn pin, bảo chúng ta đừng lo, cô ấy sẽ quay lại nhanh thôi..."
Nhưng lời đó chẳng khiến Lục Vọng yên tâm chút nào. Trái lại, anh quay gót, lập tức đi nhanh về phía cầu thang.
Anh biết đèn pin có thể dọa được quỷ, nhưng từ tầng một lên tầng hai, rủi ro quá lớn. Chỉ cần một sơ suất nhỏ... Tiểu Dữu Tử của anh có thể gặp nguy hiểm.
Gương mặt điển trai thoáng qua một tầng u ám. Đúng lúc anh đặt chân lên bậc thang đầu tiên, một luồng sáng mạnh bất ngờ chiếu thẳng vào mặt.
Dưới ánh đèn chói lòa, đáy mắt Lục Vọng hiện rõ sát khí. Anh nheo đôi mắt đào hoa, ánh nhìn đầy nguy hiểm. Nhưng ngay sau đó, một tiếng hô đầy phấn khích vang lên.
"Vọng Vọng!"
Đường Dữu ba bước gộp thành hai, tung người nhảy xuống mấy bậc thang cuối cùng.
Cô thật sự lo cho anh, một người phàm tục, nếu xảy ra chuyện gì, cô sẽ day dứt không yên.
Lục Vọng lập tức dang tay, ôm gọn Tiểu Dữu Tử đang từ trên nhào xuống.