Chương 19

Anh Diễn Ngoan, Tôi Giả Yếu, Bắt Tay Nhau Càn Quét Giới Huyền Học

Nhất Chỉ Tiểu Thiền Thiền 11-09-2025 21:01:50

Bộ vest của Lục Vọng vẫn được gập ngay ngắn vắt trên khuỷu tay anh. Khuôn mặt anh tuấn không một tì vết, không chút nhếch nhác. Anh cong môi cười khẽ, ánh mắt đi theo hướng nhìn của Đường Dữu, dừng lại ở lớp sương mù trắng nhạt phía trước. "Dữu Dữu, sao còn đứng ngoài này?" Giọng nói của Lục Vọng kéo cô khỏi dòng suy nghĩ. Đường Dữu liếc nhìn người thanh niên bên cạnh, bỗng thở dài một tiếng. Vọng Vọng à, là tôi đã kéo anh vào chuyện này... Lục Vọng nghiêng đầu nhìn cô, nửa cười nửa không: "Đang yên đang lành, thở dài cái gì thế?" Đường Dữu cất giọng lười biếng: "Thỏa thuận trước nhé, không tính thêm tiền đâu đấy." Cái kiểu bám riết lấy tiền này, hai người đúng là cùng một giuộc. Gặp chuyện đột xuất thế này, cô lo anh sẽ đòi thêm phí phát sinh. Không được, tuyệt đối không được! Lục Vọng cau mày: "Đang yên đang lành, tự nhiên nói chuyện tiền nong?" Cô tất nhiên không thể bảo là khách sạn này kỳ quặc, chính xác hơn, cả ngọn Lộc Sơn này đều quái lạ. "Bỗng nhiên tôi nhớ ra... các show hẹn hò đôi nào chẳng có cảnh tối ngủ chung phòng." Lục Vọng nghe nhắc mới chợt nhận ra. Khóe miệng anh khẽ giật một cái. Ngay lúc anh tưởng cô sắp giở trò dụ dỗ, Đường Dữu tỉnh bơ nói: "Tôi ngủ giường, anh ngủ đất." Lục Vọng: ... Ngài Lục bật cười tức tối: "Dữu Dữu, cô là qua cầu rút ván đấy à? Tình đồng chí xưa kia đâu rồi?" Đường Dữu chắp tay sau lưng, giọng đầy cảm khái: "Người ơi, đứng trước lợi ích, tình bạn là thứ... không tồn tại. Hôm nay Dữu Tử tôi sẽ dạy anh một điều: ra ngoài đừng bao giờ tin mấy cô gái xinh đẹp." Nói xong, cô còn nheo mắt cười như trăng non. Tiểu Dữu Tử dễ thương thật, nhưng chuyên lừa người ta. Lục Vọng khẽ cắn răng, bật ra một tiếng cười mũi. Lạ thật, lúc dưới chân núi trời vẫn trong xanh, nắng vàng rực rỡ. Vậy mà khi đoàn người vừa bước vào khách sạn, sắc trời bỗng tối sầm lại như đêm đen ập xuống. Từng lớp mây dày đen kịt đè nặng trên đỉnh đầu, khiến tâm trạng ai nấy cũng trùng xuống. Chỉ có hướng dẫn viên là cười tươi như hoa: "Trời ơi, chúng ta hên ghê! Chậm chút nữa là mưa rồi, mà đường núi mưa xuống thì khó đi lắm!" Các khách mời gật gù đồng tình. "Bao giờ được ăn thế?" La Nham nằm vật ra sofa trong sảnh khách sạn, yếu ớt than thở "Tôi thấy bây giờ có khi nuốt hết được cả con bò." Vừa dứt lời, quản lý khách sạn đã xuất hiện trước mặt mọi người. Xuất hiện đột ngột khiến không ít người giật bắn mình. Ông ta trông khoảng bốn mươi tuổi, mặc vest đen vừa vặn, phong cách như quản gia thời cổ. "Kính chào quý khách. Bữa tối đã chuẩn bị xong, mời mọi người đi theo lối này." Phòng ăn sang trọng cực kỳ, bày một bàn dài theo kiểu cung đình. Đèn cầy cổ kính tỏa ánh sáng vàng ấm áp, rượu vang đỏ đã rót sẵn ở từng vị trí, dưới ánh nến lấp lánh, màu rượu ánh lên những sắc độ kỳ ảo. Nhưng mà, khách mời đói bụng quá, đâu ai để ý mấy tiểu tiết đó làm gì. "Bữa tối dưới ánh nến nha-" Trang Khâu chọc cười rồi phong độ kéo ghế cho Hoắc Ninh Thư. "Cảm ơn nhé, baby-" Hoắc Ninh Thư cười dịu dàng. Mấy người khác cũng tranh thủ thể hiện phong cách quý ông, chủ động kéo ghế cho các chị em. Chỉ có Đường Dữu là vừa thấy ghế trống đã ngồi phắt xuống, nhanh hơn cả tay Lục Vọng đang đưa ra. Lục Vọng khựng lại giữa chừng, tay vẫn lơ lửng. Đường Dữu nghiêng người, ghé sát nói đủ hai người nghe: "Anh đừng mơ nữa, đừng tưởng tốt với tôi chút là đòi ngủ giường nha." Lục Vọng: ... "Trong lòng cô, tôi là người như vậy sao?" Đường Dữu điềm nhiên: "Anh là người thế nào tôi không chắc, nhưng tôi là người như vậy. Nên không tránh được việc suy bụng ta ra bụng người."