Chương 40

Anh Diễn Ngoan, Tôi Giả Yếu, Bắt Tay Nhau Càn Quét Giới Huyền Học

Nhất Chỉ Tiểu Thiền Thiền 11-09-2025 21:01:49

"Tôi cũng vậy, tự nhiên thấy vững tâm hẳn." Lục Vọng nheo mắt nhìn cây đèn pin trong tay Đường Dữu, giọng thờ ơ: "Dữu Dữu, đèn pin đó cô lấy ở đâu vậy?" Đường Dữu tỉnh bơ: "Tôi tìm thấy trong nhà." Không sai. Không gian đó vốn là của cô, tìm được ở đó, thì cũng coi như tìm trong nhà. Lục Vọng cũng không hỏi thêm. Anh chỉ đoán có lẽ là món đồ cha mẹ cô để lại. Căn tứ hợp viện đó, linh khí dồi dào, nhưng tà khí cũng kinh người. Hai loại khí trường hoàn toàn đối lập ấy lẽ ra không thể cùng tồn tại, vậy mà trong tứ hợp viện lại dung hòa đến kỳ lạ. Trong bối cảnh đó mà có một cây đèn chuyên trừ tà như vậy, cũng chẳng có gì quá khó hiểu. Nhờ có ánh sáng từ đèn pin, ai nấy đều lấy lại can đảm bước vào trong. Nhưng vừa nhìn rõ bố cục bên trong căn phòng bí mật, không ít người đã cạn lời. Quách Dao ngán ngẩm: "Cái khách sạn này có bị sao không vậy? Bếp đàng hoàng bên ngoài thì không dùng, lại đi làm một cái bếp như đồ quỷ thế này trong phòng tối... À, mọi người có thấy công tắc điện ở đâu không?" Mọi người đồng loạt lắc đầu, rồi có người nói thêm: "Công tắc thì không có, nhưng tôi tìm được một cái tủ lạnh. Tôi mở ra xem, bên trong có mấy món ăn còn tươi mới." Vừa dứt lời, bỗng có tiếng ai đó nôn khan. "Ọe..." Là Trang Khâu! Hoắc Ninh Thư lo lắng gọi: "Trang Khâu, anh sao thế?!" Trang Khâu vừa lấy tay bịt miệng, vừa run rẩy: "Anh... anh thấy mấy cái thùng gỗ. Tò mò mở ra xem, kết quả bên trong toàn máu đỏ tanh nồng... ọe... với cả sữa trắng trắng, chính là thứ sữa hươu lúc sáng! Anh bật đèn pin điện thoại lên xem, bên trong đầy giòi bò lúc nhúc..." Nghe xong, cả đám lập tức nôn nao trong bụng. Thật sự là đồ vật phản nhân loại. Nhưng đó vẫn chưa phải phần khủng khiếp nhất, trong căn bếp ngầm này, hóa ra có hai cái tủ lạnh. Cái còn lại được mở ra, bên trong... Là một đống thịt thối rữa và... một cái đầu người. "Aaaa... aaa... aaaaa!!!" Tiếng hét vang dội khắp căn phòng tối tăm. Tần Cảnh An, ảnh đế nổi tiếng, giờ phút này hoàn toàn sụp đổ, hoảng loạn gào lên. Do bạn gái gặp tai nạn, anh ta rơi vào trạng thái u ám cả buổi, chẳng có chút tồn tại nào trong chương trình... cho đến lúc này. "Đầu người! Là đầu của quản lý khách sạn!" Giữa lúc anh ta hoảng hốt hét lên, đôi mắt vốn nhắm chặt của cái đầu ấy... đột nhiên bật mở. Ánh mắt u ám, lòng trắng đỏ rực như máu, sắc mặt méo mó quỷ dị khiến người ta lạnh sống lưng. Tần Cảnh An giật mình lùi lại một bước, đúng lúc đó, Đường Dữu lia đèn pin rọi thẳng vào mặt đối phương. Ánh sáng chiếu tới, cái đầu người lập tức há miệng không tiếng, gương mặt vặn vẹo như đang gào thét trong cơn tuyệt vọng tột cùng. Còn Lục Vọng, tay anh cầm con dao vừa lấy trong bếp, nhẹ như cắt trái cây, một cú ném dứt khoát, lưỡi dao cắm phập vào giữa trán con quỷ. Động tác quá nhanh, quá gọn, lại còn quá đẹp mắt. Tất cả đều chết lặng. Lục Vọng nhàn nhạt nói: "Dễ vỡ thật. Giòn như váng đậu." Sắc mặt không đổi, giọng điệu chẳng khác gì trò đùa, sợ người khác không tin, anh còn đi tới, rút con dao ra dễ như không. "Muốn thử không?" Đầu quản lý quỷ đầy máu trợn trừng mắt, ánh nhìn kinh hoàng: Mẹ nó... cái giống người gì đáng sợ vậy trời?! Các khách mời lùi ra sau như gặp đại họa, run như cầy sấy, lắc đầu như trống bỏi. Riêng Đường Dữu, trong mắt ánh lên vẻ tán thưởng. Không hổ danh là người mang mệnh đế vương, sát khí của đại ca mệnh tử vi không phải để chơi. Một dao thôi mà chém ác quỷ như chém đậu hũ. ...