Chương 33

Anh Diễn Ngoan, Tôi Giả Yếu, Bắt Tay Nhau Càn Quét Giới Huyền Học

Nhất Chỉ Tiểu Thiền Thiền 11-09-2025 21:01:50

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc ngón tay trắng ngần của cô sắp chạm vào ly sữa ấy, Lục Vọng bất ngờ tránh đi, ánh mắt anh lại chuyển hướng nhìn về phía quản lý. Chàng trai trẻ tuấn tú, từng động tác đều ung dung nhã nhặn. Sự né tránh vừa rồi của anh tinh tế đến mức khiến người đối diện không hề thấy mất mặt. "Cho tôi hỏi, đây là sữa gì vậy?" Ánh mắt quản lý lóe lên một tia bất ổn, nhưng miệng vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp: "Sữa hươu, thưa anh. Lộc Sơn của chúng tôi có rất nhiều hươu, chúng là thần thú hộ sơn, niềm tự hào của vùng này!" Lục Vọng xoay nhẹ ly sữa trong tay, khóe môi cong cong như cười như không: "Thần thú hộ sơn của các người... trông có vẻ không khoẻ lắm đâu nhỉ? Sữa này... hình như bị hỏng rồi đấy." Mấy vị khách mời từ nãy vẫn chưa dám ngồi lại, dù bụng đã réo inh ỏi. Giờ nghe lời Lục Vọng nói, ai nấy đều hoảng hốt nhìn chằm chằm ly sữa trước mặt. Ly sữa bị Đường Dữu đổ đi vừa rồi đã khiến họ thấy bất an, giờ lại bị gợi nhắc thêm, không khí càng trở nên căng thẳng. "Á—trong sữa có sâu kìa!!" Một tiếng hét thất thanh vang lên, phá tan sự im lặng. Đạo diễn không thể ngồi yên nữa, vội vàng bước tới kiểm tra. Vừa cúi đầu nhìn thấy đám sinh vật nhỏ như hạt gạo đang bò lổm ngổm trong lớp sữa trắng, ông ta lập tức nôn nao trong bụng. "Thứ quái gì đây?! Các người phục vụ sữa hết hạn cho khách ăn à?!" Quản lý vẫn giữ sắc mặt bình thản: "Sữa này vừa mới vắt sáng nay. Còn mấy hạt trắng nhỏ kia không phải sâu, mà là protein vi lượng đặc trưng của sữa hươu vùng Lộc Sơn..." Lời nói thật hay, tiếc là chẳng ai tin. Đường Dữu vốn đang dựa vào ghế, nghe đến đây liền đưa tay giật lấy ly sữa trong tay Lục Vọng. "Nếu tốt như vậy, thì ly này, để ông uống luôn đi." Quản lý cắn răng, cố gắng mỉm cười: "Cảm ơn lòng tốt của cô, nhưng tôi đang trong giờ làm việc, không thể..." Chưa kịp nói hết câu, Lục Vọng đã bước đến, đón lấy ly sữa từ tay Đường Dữu, không nói không rằng, trực tiếp đổ vào miệng quản lý. Một nửa sữa vào bụng, một nửa văng tung tóe lên người. Sữa thấm đẫm chiếc vest đen, kéo theo những con sâu trắng bệch bám chặt lấy vải, ngọ nguậy rõ ràng. Cảnh tượng ấy khiến không chỉ các khách mời, mà ngay cả nhân viên tổ chương trình cũng không chịu nổi nữa, tất cả cùng nôn khan. "Ọe..." Mặt quản lý giật giật, tức đến mức méo xệch. Hắn ta trừng mắt nhìn Lục Vọng đầy căm hận. Đối phương thì vẫn mỉm cười lịch thiệp, hỏi một câu ngây thơ vô số tội: "Có chuyện gì sao?" Trong lòng quản lý: Mẹ nó chứ... Lục Vọng mỉm cười: "Cảm giác như tôi đang bị mắng vậy." Quản lý hít sâu một hơi, nhưng cơn giận đã chẳng thể kìm nén nữa. Mặt ông ta vặn vẹo, gào lên giận dữ: "Các người, đám khách lãng phí đồ ăn như các người! Không xứng đáng được hưởng thức ăn của Lộc Sơn!" Sắc mặt của những vị khách còn lại chẳng khá khẩm gì, còn gương mặt đạo diễn thì đen như đáy nồi. Ông ta cố gắng liên hệ với nhân viên bên ngoài khách sạn, định nhờ họ mang chút đồ ăn vào. Nhưng oái oăm thay, điện thoại không gọi được, trong khi kỳ lạ nhất là, livestream vẫn tiếp tục. Khán giả trong phòng trực tuyến thậm chí còn sợ hơn cả đoàn chương trình, bởi thứ họ nhìn thấy còn nhiều hơn cả những gì ống kính chính thức ghi lại. [Trời má má má, tôi sợ đến mất ngủ cả đêm, vậy mà cái tay này, nó lại tự mở show tiếp!] [Hu hu hu, tôi hiểu mà. Vừa sợ muốn chết, vừa tự nhủ phải tắt đi, thế mà tay không nghe lời, mắt cũng phản bội. ]