Anh Diễn Ngoan, Tôi Giả Yếu, Bắt Tay Nhau Càn Quét Giới Huyền Học
Nhất Chỉ Tiểu Thiền Thiền11-09-2025 21:01:50
Cô lọt thẳng xuống sàn.
Ngơ ngác chui đầu lên từ lỗ thủng, Đường Dữu đảo mắt nhìn quanh căn phòng, mới để ý đến nhiều chi tiết: Sàn gỗ cong vênh, tường loang lổ ở góc, tủ quần áo thì tróc sơn gần hết.
Ngay cả chiếc đèn trần cũng lay lắt dù không có gió.
Cuối cùng, trước ánh mắt đờ đẫn của cô, một tiếng "bốp" rơi xuống, vỡ tan trên sàn.
Đường Dữu: ...
Chưa kịp dọn vào đã phải xử lý đống hỗn độn, cô như bị tạt thẳng gáo nước lạnh vào mặt, liền tỉnh táo lại.
Muốn ở lại qua đêm thì chỉ có thể tự thân vận động. Cô đành cam chịu dọn dẹp.
Vừa xách một đống rác bước ra ngoài, bỗng nhiên, có hai người tiến đến trước mặt cô.
Người phụ nữ mặc toàn hàng hiệu, đứng dưới nắng như một nàng công chúa kiêu ngạo.
Người đàn ông thì áo sơ mi đóng thùng, cúc cài tới tận cổ, trông nghiêm túc đến mức chẳng lọt nổi một cây kim.
Hai người đứng trước mặt Đường Dữu, trông chẳng khác gì cặp đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, khí chất nổi bật. Còn quay sang nhìn lại bản thân thì... dép lê, áo thun rộng, quần short bò, đúng chuẩn "bụi đời".
"Có chuyện gì à?"
Đường Dữu dựa theo ký ức còn sót lại của nguyên chủ, nhận ra hai người này: một là đại tiểu thư nhà họ Lâm, Lâm Tuyết Nhi, người còn lại là đại thiếu gia nhà họ Lục, Lục Văn Hạ.
Lâm Tuyết Nhi nở nụ cười ngọt ngào, bộ dạng như chị gái tốt bụng, dịu dàng mở lời: "Dữu Dữu, chị không giận đâu. Chị nghe Văn Hạ nói giữa hai đứa chỉ là hiểu lầm. Sao lại bỏ nhà ra đi chứ? Ngoan, về nhà nói chuyện với ba mẹ một tiếng, nhận sai một chút là xong thôi. Dù sao mình cũng là người một nhà mà."
Đường Dữu suýt thì buồn nôn, lạnh giọng đáp: "Sổ hộ khẩu của tôi chỉ có một mình tôi. Cô chắc cô với tôi là người một nhà à?"
Gương mặt Lâm Tuyết Nhi khựng lại trong chốc lát, nhưng rất nhanh cô ta đã khôi phục nụ cười bất đắc dĩ, nhìn Đường Dữu như đang dỗ một đứa trẻ bướng bỉnh: "Dữu Dữu, chị biết em thích Văn Hạ. Nhưng ngoài anh ấy ra, bất cứ thứ gì em muốn, chị đều có thể cố gắng thỏa mãn em. Đừng dỗi nữa, chỗ này hoang vắng như vậy, chỉ có căn nhà cũ nát thế này, làm sao mà ở được."
Đường Dữu bật cười khẩy: "Nhà cũ nát? Con mắt tiểu thư nhà họ Lâm cao thật đấy. Một căn tứ hợp viện nằm trong khu phố Nhị Hoàn mà cô nói như đồ bỏ. Cũng phải thôi, làm sao so được với biệt thự hoành tráng nhà họ Lâm ngoài ngoại thành chứ."
Gương mặt xinh đẹp của Lâm Tuyết Nhi thoáng méo mó. Trong lòng cô ta rõ hơn ai hết, nhà cũ trong khu Nhị Hoàn này, dù có tiền cũng khó mà mua nổi. Biệt thự nhà họ Lâm, xét ra chẳng thể sánh bằng căn tứ hợp viện này.
Mặt trời mùa hè chói chang, nóng hầm hập.
Lục Văn Hạ đứng bên cạnh nghe một lúc thì không chịu nổi nữa. Hắn ta vốn cực kỳ để ý đến hình tượng, nhất quyết không chịu cởi áo vest. Trên gương mặt tuấn tú bắt đầu hiện lên vẻ bực bội: "Cô Đường, rốt cuộc cô muốn gì?"
Câu nói, ánh mắt, thần thái, đúng chuẩn của một tên tra nam.
Đường Dữu cau mày, khó chịu lùi lại hai bước, suy nghĩ giây lát rồi dứt khoát nói: "Cho tiền đi."
Cô nhớ rõ sở trường của đám hào môn này là dùng tiền đập người. Cô bị bọn họ hại cho thân bại danh liệt, cả mạng xã hội đều chửi bới. Đòi ít phí tổn thất tinh thần thì cũng không quá đáng nhỉ?
Một câu "cho tiền đi" khiến ánh mắt Lục Văn Hạ lập tức thay đổi. Ngày trước khi quen cô, lý do lớn nhất chính là vì cô không giống người khác, không hám danh, không trọng lợi, sự ngây thơ ấy khiến hắn ta thấy dễ chịu.