Chương 21

Anh Diễn Ngoan, Tôi Giả Yếu, Bắt Tay Nhau Càn Quét Giới Huyền Học

Nhất Chỉ Tiểu Thiền Thiền 11-09-2025 21:01:50

Lúc này đã hơn sáu giờ tối, vợ chồng Quách Dao rời đi, những người còn lại cũng chẳng còn tâm trạng vui chơi. "Hôm nay mệt quá, hay là ai nấy về phòng nghỉ đi." "Phải đó, tôi cũng chẳng còn sức nữa." Hôm nay đạo diễn không giao thêm nhiệm vụ nào, với lại drama cũng đủ rồi, thế là dứt khoát cho mọi người tự do sinh hoạt tối nay. Tất cả các phòng đều ở tầng hai, mà Lục Vọng lại có quyền ưu tiên, nên hướng dẫn viên liền nhường anh chọn trước. "Suýt thì quên mất, Lục tiên sinh có quyền chọn phòng trước." Hướng dẫn viên gãi đầu cười ngượng: "Cô Quách đã chọn một phòng rồi, còn lại bốn phòng, mời anh chọn." Lục Vọng liền hỏi xin số phòng. Quách Dao chọn căn phòng đầu tiên ngay cạnh cầu thang. Lục Vọng ban đầu định chọn phòng ở giữa, nhưng ánh mắt khẽ lướt qua Đường Dữu, khóe môi cong lên, anh cố ý nói: "Vậy tôi chọn phòng cuối cùng đi." Số phòng: 205. "Ôi trời, Lục tiên sinh lại chọn phòng cuối cùng sao?" Trang Khâu tròn xoe mắt ngạc nhiên thốt lên. Lục Vọng điềm đạm hỏi lại: "Phòng cuối cùng thì sao, có gì đặc biệt à?" Trang Khâu bật cười: "Anh chưa nghe mấy lời đồn đô thị à? Người ta bảo căn phòng cuối cùng trong khách sạn thường có màu sắc kỳ bí, không dành cho người yếu tim đâu đấy. Trẻ như anh mà gan vậy, đúng là phục." Hoắc Ninh Thư, bạn gái anh ta, lập tức trừng mắt liếc anh ta một cái, làm nũng: "Trang Trang, anh biết em nhát gan mà còn cố tình dọa em!" Trang Khâu cười lớn, giang tay ra: "Không sao đâu bảo bối, sợ thì cứ nhào vào lòng anh này." Cặp đôi bên kia ríu rít trêu đùa. Lục Vọng quay sang nhìn Đường Dữu, giả vờ vô tội hỏi: "Dữu Dữu có sợ không? Hay là tôi đổi phòng nhé?" Nghe Trang Khâu nói vậy, mấy người còn lại lập tức đòi hướng dẫn viên chia phòng, sợ chậm chân bị đổi mất. Nhìn họ tranh giành như chạy lũ, Lục Vọng chỉ đành bất lực lắc đầu. Đường Dữu liếc anh, khẽ hừ một tiếng: "Thời đại nào rồi còn tin mấy chuyện đó. Mình là người trẻ, phải tin vào khoa học." Hoắc Ninh Thư cũng bật cười hùa theo: "Đúng vậy, người trẻ chúng ta tin khoa học. Còn vài người... lớn tuổi thì chịu thôi." Trang Khâu hơn cô ta bốn tuổi, nghe thế bèn ra vẻ ấm ức: "Ninh Thư ghét anh rồi..." Hoắc Ninh Thư nhướn mày, trêu chọc: "Ba tuổi là một thế hệ, Trang Trang, giữa chúng ta không chỉ là một cái hố đâu." Ban đêm ở Lộc Sơn, bóng tối bao trùm, không một tia trăng le lói. Mọi người nói vài câu xã giao rồi ai về phòng nấy. Khi Đường Dữu đẩy cửa bước vào phòng 205, cô phát hiện cửa sổ vẫn mở toang. Khách sạn kiểu lâu đài nằm lưng chừng núi, ngoài cửa sổ là từng tầng cây cối rậm rạp. Lúc mới đến, sắc xanh bạt ngàn khiến tâm trạng phơi phới. Nhưng giờ đứng trong phòng, nhìn ra rừng cây đen đặc trong bóng tối, cô lại có cảm giác như ai đó đã đổ cả bình mực lên không gian ấy. Không còn là màu xanh nữa, mà là thứ màu đen méo mó và u ám. Cô nhìn thấy mấy dấu vết ngón tay in trên kính, mặt không cảm xúc: "Khách sạn này tệ thật. Làm ăn không tốt đến mức không ai chịu đóng cửa sổ luôn à? Thiếu trách nhiệm quá." Dứt lời, cô "rầm" một cái đóng sập cửa sổ lại. Ngay khoảnh khắc cửa sổ khép lại, Lục Vọng nghe thấy tiếng gì đó như rơi từ bên ngoài xuống. Anh hơi nhướng mày: "Tiếng gì vậy?" Đường Dữu thản nhiên: "Chắc là con sóc hay gì đó trong rừng ấy mà." Hành lý đã được nhân viên mang lên. Đường Dữu sắp xếp qua loa rồi lấy quần áo sạch định đi tắm. Vừa bước được vài bước, cô bỗng quay đầu lại: "Vọng Vọng, trời có vẻ sắp mưa đấy, anh nhớ đừng mở cửa sổ lung tung nhé."