Chương 28

Anh Diễn Ngoan, Tôi Giả Yếu, Bắt Tay Nhau Càn Quét Giới Huyền Học

Nhất Chỉ Tiểu Thiền Thiền 11-09-2025 21:01:50

Không ai liên lạc được với nhóm chương trình. Cùng lúc đó, các khách mời bên trong hoàn toàn không hay biết gì. Mọi người chỉ tưởng ảnh đế vì chuyện bạn gái mà buồn bã, suốt từ chiều đến giờ cứ đeo tai nghe ngủ ngon, nên chẳng nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào bên ngoài. Khi thấy La Nham đến muốn ghép phòng, anh ta cũng chẳng có ý kiến gì. Khách mời chào hỏi xã giao vài câu rồi ai về phòng nấy. Đường Dữu cũng chẳng nói gì nhiều, ngáp một cái đầy lười biếng rồi quay về phòng, không chút do dự trèo thẳng lên giường. Lục Vọng nhìn thấy, nhướn mày một cái, rồi cũng dứt khoát vén chăn định nằm xuống. Nhưng Đường Dữu, người đối diện với cả ác quỷ mà mặt còn không biến sắc, nay đột nhiên trợn tròn mắt, hét lên: "Lục Vọng!" Lục Vọng hờ hững: "Ừm?" "Anh quên tôi là người thuê anh à?" "Thì sao?" "Thì anh phải nghe lời tôi! Anh ngủ dưới đất!" Lục đại ca xưa nay chưa từng chịu thiệt, kể cả khi đóng phim cũng toàn bắt người khác nhường. Anh cười lạnh: "Khách sạn này xây đã bao năm, thảm trải sàn chẳng biết bao lâu mới thay, nằm xuống đấy, tôi thấy bẩn." Đường Dữu chỉ tay về phía chiếc sofa đơn: "Vậy thì anh ngủ ở đó." Lục Vọng bật cười khẽ: "Tôi chưa từng để bản thân chịu ấm ức." Nói xong liền kéo chăn toan nằm xuống. Đường Dữu sao chịu để yên. Nhớ lại anh hồi nãy còn chưa tắm, cô lập tức lôi chuyện này ra làm lý do: "Anh... anh còn chưa tắm đấy!" Lục Vọng làm bộ ngạc nhiên: "Dữu Dữu không nhắc, tôi suýt quên mất. Cảm ơn Dữu Dữu đã nhắc nhé." Cô biết rõ, chỉ cần anh tắm xong là sẽ nhất quyết leo lên giường. Nghĩ tới đó, Đường Dữu tức đến nỗi cắn cả ngón tay, đành bất lực đi tìm quản lý khách sạn. Quản lý lúc này đang cực kỳ cáu bẳn: "Làm gì nữa đấy?!" Cô khịt mũi: "Làm quản lý mà thái độ thế à? Không làm được thì đổi người khác đi. Tôi thấy cái người mới từ bồn cầu bò ra ban nãy cũng không tệ đâu, để ông ta thay ông nhé." Quản lý là ma cả trăm năm tuổi, chưa từng bị ai mắng thẳng mặt như thế. Hắn ta trừng mắt nhìn cô đầy sát khí, nhưng Đường Dữu chẳng buồn chớp mắt lấy một lần. "Nhìn cái gì mà nhìn? Còn không mau đi lấy thêm chăn? Nếu không, tối nay tôi để Vọng Vọng ngủ chung phòng với ông đấy." Cô chỉ buột miệng dọa thế thôi, chứ sao có thể để Lục Vọng ngủ cùng một con quỷ được. Anh chỉ là người thường, là do cô mang đến show này, cô phải chịu trách nhiệm đảm bảo an toàn cho anh. Nhưng tên quản lý lại không nghĩ vậy. Đe dọa. Con đàn bà chết tiệt này, hôm nay đã dọa hắn ta ba lần rồi! Hắn ta phải giết cô! Phải vận dụng toàn bộ sức mạnh của khách sạn để giết chết cô! Tâm trí hắn ta tràn ngập thù hận, nét mặt méo mó vì tức giận, nhưng ngoài miệng vẫn phải nghiến răng nuốt giận: "Được." Lúc Lục Vọng tắm xong bước ra, thấy trên giường đã được thêm một chiếc chăn. Đường Dữu cũng không phải kiểu người quá khắt khe. Nếu một chiếc giường mà có hai chăn riêng biệt, cô vẫn có thể chấp nhận. Cô vỗ vỗ nửa giường còn trống, hoàn toàn khác với vẻ cự tuyệt ban nãy, giọng ngọt như mật: "Vọng Vọng, lại đây nào-" Nhìn bộ dạng cô lúc này, chẳng khác gì đang mời mọc làm chuyện gì đó không tiện nói ra. Lục Vọng liếm nhẹ đầu lưỡi, nếu là người khác thì đã bị anh bẻ gãy cổ từ lâu. Nhưng với Tiểu Dữu Tử này... Anh hơi nhếch môi cười: "Dữu Dữu bỗng dưng nhiệt tình vậy sao? Cô mà nhiệt tình thế, tôi lại hơi sợ rồi đấy." Đôi mắt Đường Dữu sáng rực: "Sợ à? Anh mà nói thế, tôi càng thấy hưng phấn đó-" Cả hai đối đáp tung hứng, chẳng thèm để tâm đến việc có máy quay hay không.