Chương 11

Anh Diễn Ngoan, Tôi Giả Yếu, Bắt Tay Nhau Càn Quét Giới Huyền Học

Nhất Chỉ Tiểu Thiền Thiền 11-09-2025 21:01:50

[Hahaha, mọi người nhìn La Nham kìa, hoá ra soái ca cool ngầu của chúng ta... lúc không trang điểm thì không có lông mày luôn á!]... So với những lời đùa vui về người khác, phần của Đường Dữu lại hoàn toàn trái ngược. Những bình luận độc miệng liên tục xuất hiện, thi thoảng có người khen cô xinh, nhưng cũng nhanh chóng bị đè bẹp bởi dòng tin tiêu cực. Thế nhưng cô chẳng mấy bận tâm, còn quay sang nói với Lục Vọng: "Vọng Vọng, tư thế ngồi của anh nghiêm túc quá rồi đấy, giống như sắp họp ban lãnh đạo vậy. Mệt lắm. Nào, học tôi này, thả lỏng eo, ngồi bệt xuống chút." Lục Vọng xưa nay chưa từng ngồi xuề xòa trước mặt người ngoài, nhưng nhìn dáng vẻ lười biếng, thong dong của cô, anh cũng thuận theo mà ngồi trượt xuống đôi chút. Đường Dữu cười tủm tỉm: "Thấy chưa, thoải mái hơn nhiều đúng không?" Kiểu ngồi uể oải này, một khi đã ngã xuống thì chẳng buồn gượng dậy nữa. Lục Vọng liếc nhìn cô, thấy dáng vẻ thảnh thơi của cô, cứ như hoàn toàn không để tâm đến những lời chê bai bên ngoài. Anh nheo mắt, ánh nhìn dừng lại nơi chuyên viên trang điểm: "Dữu Dữu, sao cô không muốn trang điểm?" Đường Dữu đáp tỉnh bơ: "Người chọn buông xuôi thì trang điểm làm gì. Anh không biết tẩy trang mệt lắm à? Ủa, chẳng lẽ Vọng Vọng của chúng ta có gánh nặng hình tượng nên muốn tô son điểm phấn?" Lục Vọng nở nụ cười bất lực: "... Không muốn. Nhưng lúc nãy cô hứa sẽ không gọi tôi là Vọng Vọng nữa mà." Dĩ nhiên Đường Dữu nhớ, nhưng cô thấy trêu anh mới vui. Nhìn kìa, thiếu gia nhà giàu đổi sắc mặt rồi, buồn cười chết được. "Vọng Vọng à, người buông xuôi không chỉ buông thân, mà còn buông cả trí nhớ. Tôi nói gì ấy nhỉ? Quên mất tiêu rồi." Lục Vọng bị chọc tức đến bật cười. Việc trang điểm cho nghệ sĩ thường mất khá nhiều thời gian, nhưng vì đang phát sóng trực tiếp nên quy trình cũng được rút gọn đáng kể. "Cô Phương, tôi xong rồi ạ." Phương Oánh Oánh ngắm mình trong gương, khá hài lòng. Cô ta vừa đứng dậy định khen ngợi chuyên viên trang điểm thì đột nhiên cảm thấy ngứa ngáy trên mặt. Ban đầu cô ta chẳng để tâm, tiện tay gãi nhẹ vài cái, nhưng càng gãi lại càng ngứa. Dần dần, cô ta bắt đầu mất kiểm soát. "Anh Cảnh An, anh Cảnh An! Mau lại đây xem mặt em bị sao thế này?" Tần Cảnh An đứng ngay bên cạnh, nghe thấy liền quay sang nhìn. Mặt Phương Oánh Oánh lúc này chi chít những nốt đỏ, như bị dị ứng. Nếu chỉ dừng ở đó thì cũng không đến nỗi, nhưng cô ta đã gãi đến mức trầy xước, máu bắt đầu rỉ xuống từ hai bên má, đỏ tươi và ghê rợn. Tần Cảnh An hoảng hốt, vội giữ lấy tay cô ta: "Oánh Oánh, đừng gãi nữa!" Phương Oánh Oánh hét lên đau đớn, gần như phát cuồng: "Anh Cảnh An, ngứa quá! Em ngứa lắm!" Một người đang yên lành mà gặp sự cố ngay giữa livestream, khiến cả nhóm sản xuất hốt hoảng. Họ lập tức sắp xếp đưa cô ta đi bệnh viện. Nhân lúc hiện trường rối loạn, Đường Dữu để ý thấy chuyên viên trang điểm đang cầm lọ kem nền, có vẻ định lẻn ra ngoài. Cô thong thả duỗi chân, chắn ngang lối đi. Không ngờ người kia đang vội vã đến mức chẳng nhìn rõ phía trước, bị cản lại thì lập tức vấp ngã nhào xuống đất. Cả phòng trang điểm rối loạn như một bầy ong vỡ tổ, không ai để ý đến tình huống bên này. Chỉ có Đường Dữu là lên tiếng, cố ý nói lớn: "Thợ trang điểm à, đang yên đang lành chạy gì thế? Nếu cô Phương bị dị ứng, nhất định phải điều tra nguyên nhân. Vừa hay, cô là người vừa trang điểm cho cô ấy, để lại đồ nghề lại đi." Chuyên viên trang điểm thật sự hoảng loạn, giọng run lên vì sợ: "Tôi chỉ dùng đồ trang điểm thông thường thôi, không thể có vấn đề được!"