Chương 36

Anh Diễn Ngoan, Tôi Giả Yếu, Bắt Tay Nhau Càn Quét Giới Huyền Học

Nhất Chỉ Tiểu Thiền Thiền 11-09-2025 21:01:49

Có điều, cô thì nằm chơi xơi nước, còn con hươu lại không thể để yên cho cô được sung sướng. Nó cứ thỉnh thoảng lại lạch bạch chạy đến, giơ móng trước lên định "quẹt" cô một phát. Những con hươu trưởng thành thì ngoan ngoãn hơn nhiều, chỉ đứng yên nhận bánh ngô từ tay khách mời, nhai một cách điềm tĩnh. Nhưng con tiểu yêu tinh từng "choảng" với Đường Dữu hồi nãy thì rõ ràng chưa chịu buông bỏ. Lửa giận trong người Đường Dữu lập tức bốc lên. Đúng lúc nó lại lén áp sát, cô liền túm lấy chân nó, vật xuống đất cái rầm, rồi tranh thủ lúc nó còn chưa kịp hoàn hồn... vác luôn lên vai! Màn thao tác điên rồ này khiến tất cả mọi người đều há hốc. Quách Dao ban đầu còn thấy khó chịu vì hôm đầu cô không chịu chia đồ ăn vặt cho Hứa Khang. Nhưng sau mấy trò quái đản từ hôm qua đến nay, cô ta đã hoàn toàn coi Đường Dữu là "người phe mình". "Đường Dữu, cô làm gì thế?" Cô nhướng mày cười lạnh: "Nó thích tôi thế này, đương nhiên tôi phải mang về." Mọi người đều cho rằng cô điên thật rồi. Nhưng Đường Dữu đúng là... thật sự vác con hươu về luôn. Ban đầu, ai nấy còn lo mấy con hươu trưởng thành sẽ nổi giận. Nào ngờ chúng chỉ nháy đôi mắt đen như hạt đậu, hờ hững liếc Đường Dữu một cái, rồi lại cúi đầu tiếp tục gặm bánh, hoàn toàn không quan tâm. Khách mời nghẹn lời không nói nổi, đạo diễn thì cố gắng ra can ngăn, nhưng Đường Dữu chẳng thèm để tai. Đạo diễn thoáng có cảm giác mình không phải đang làm show thực tế, mà là trông trẻ mẫu giáo, mà đứa bé này lại siêu phá phách. Bất lực quá, ông ta đành trông cậy vào Lục Vọng: "Lục tiên sinh, anh không định khuyên bạn gái mình à?" Lục Vọng thì nhìn cô bằng ánh mắt cưng chiều, như thể toàn thế giới chỉ có mỗi Đường Dữu là phát sáng. "Dữu Dữu vui là được rồi." Anh nói xong còn quay sang mấy con hươu khác, nghiêm túc hỏi: "Dữu Dữu, một con có đủ không? Có muốn bắt thêm... khụ, ôm thêm một con nữa không?" Đường Dữu trừng mắt: "Bắt thêm làm gì, tuyển bạn đời cho nó à? Không, nó không xứng!" Lục Vọng gật đầu ngay: "Cũng đúng, thôi khỏi." Tất cả mọi người: ... Hai người này... đúng là độc hại mà! Khi nhóm khách mời quay lại khách sạn, ai nấy đều mệt rã rời, đến mức nhìn thấy quản lý khách sạn cũng chẳng thấy sợ nữa. Ngược lại, chính quản lý lại hoảng hốt khi thấy Đường Dữu vác theo một con hươu. Mắt ông ta trợn tròn, cơ mặt giật giật. Một tiếng hét vang lên: "Ai cho cô mang hươu vào khách sạn hả!" Đường Dữu trừng mắt đáp lại, giọng đầy hầm hừ: "Liên quan gì đến ông!" Quản lý tức xì khói: "Đây là khách sạn của tôi! Đương nhiên tôi có quyền! Khách sạn này cấm động vật vào!" Đường Dữu cười nhạt một tiếng: "Phi, cái núi này còn tên là 'Lộc Sơn' nhé. Sáng ông còn gọi nó là 'thần hộ mệnh', giờ quay ngoắt chê nó là súc vật?" Ông ta bị cô làm cho tức đến phát run, lý trí bay sạch. "Vậy thì bữa trưa của mấy người, hủy luôn!" Cả nhóm chương trình đều bốc hỏa. "Chúng tôi là khách, không phải nô bộc! Trả tiền đàng hoàng, cớ gì không cho ăn?" Quản lý đang bước đi, nghe vậy liền quay phắt lại. Và ngay khoảnh khắc đó, một gương mặt lạnh lẽo, tái mét pha sắc xanh xám hiện ra. Dưới ánh đèn, không còn lấy một chút hơi thở con người. Hắn ta không che giấu nữa, nhe răng cười nham hiểm: "Trong khách sạn này, lời tôi nói là luật." Chưa dứt lời, Đường Dữu đã thả con hươu xuống đất. Con vật được tự do, lập tức chạy tán loạn trong sảnh lớn. Vừa nãy còn ra vẻ "ông chủ", giờ sắc mặt quản lý lập tức thay đổi. Cả đám nhân viên cũng rối loạn như ong vỡ tổ, người chạy, người núp.