Chương 48

Anh Diễn Ngoan, Tôi Giả Yếu, Bắt Tay Nhau Càn Quét Giới Huyền Học

Nhất Chỉ Tiểu Thiền Thiền 11-09-2025 21:01:49

Nói ra thì kỳ, thời gian hai người quen nhau chưa lâu, mà cả lý do quen biết cũng chẳng tốt đẹp gì. Ấy vậy mà, mỗi lần ánh mắt anh dừng lại trên cô, lại ngày càng sâu hơn, khó mà kiềm chế được. "Em không sao chứ?" "Anh thì sao?" Hai người gần như thốt lên cùng lúc. Với Đường Dữu, người không thuộc về thế giới này, sống qua tận thế đủ lâu để biết rằng ranh giới nam nữ vốn không phải chuyện quan trọng. Chỉ cần còn sống là tốt rồi. Cô nhanh chóng kiểm tra sơ qua anh, thấy không có gì bất thường thì thở phào nhẹ nhõm. "Không sao, tôi bảo vệ anh mà." Cô vỗ ngực một cái, rồi đưa đèn pin cho anh."Cầm lấy." Luồng sáng từ đèn chiếu vào mặt Đường Dữu, phía sau Lục Vọng vẫn là một khoảng tối mù mịt. Anh vốn không định cầm, thì thấy cô đưa tay còn lại lên. Trên tay là một chậu cây nhỏ, một cây hướng dương bé xíu, bông hoa to chỉ bằng bàn tay, nhưng nở rực rỡ, căng tràn sức sống. "Đây là... ?" "Là hướng dương đấy. Anh yên tâm, nó ngoan lắm, không cắn người đâu." Không cắn người, nhưng ăn quỷ đấy! Lời còn chưa dứt, phía sau Lục Vọng đã hiện lên một con ác quỷ đang kéo lê đoạn ruột lòi ra ngoài. Hắn ta lảo đảo, tay quấn lấy đống ruột dài thượt, đôi mắt đỏ ngầu đầy tham lam nhìn chằm chằm hai người họ. "Khặc khặc..." Tiếng cười khô khốc, quái dị, vọng lại từ sau lưng. May thay, nhờ có lá bùa trong tay, đám người kia cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Dù điện thoại mất tín hiệu, nhưng chế độ đèn pin vẫn dùng được. Họ vừa bật sáng đèn, thì đã thấy một con ác quỷ đang áp sát. Đạo diễn la thất thanh như gà bị cắt tiết: "Chị Đường! Cẩn thận!" Ruột quỷ sắp quấn lấy hai người. Ai nấy đều nín thở, tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Đạo diễn nắm chặt nắm bùa trong tay, vừa sợ vừa muốn lao lên cứu người. Nhưng khoảng cách quá xa, bọn họ không thể kịp đến... Đạo diễn trông như sắp sụp đổ đến nơi. Túi bùa cứu mạng này là Đường Dữu đưa cho ông ta, trong đó toàn là đồ quý báu để giữ mạng người. Nếu Đường Dữu mà gặp chuyện gì ngay trước mắt ông ta... cả đời này ông ta cũng chẳng yên lòng nổi. Ngay khoảnh khắc ấy, bông hướng dương trông vô hại đang cầm trong tay Đường Dữu đột nhiên vươn cao khỏi mặt đất. Không chỉ vậy, nó còn có thể... xoay đầu. Những cành lá mềm dẻo linh hoạt như tay chân, chính giữa bông hoa, nơi vốn nên chứa đầy hạt, bỗng hé ra một cái miệng lớn như chậu máu. Rắc! Một tiếng giòn tan vang lên. Đám ruột quấn lấy cánh tay con ác quỷ bị nó ngoạm chặt. Rắc! Lại một cú cắn nữa. Cái đầu của ác quỷ bị nuốt trọn. Rắc! Lần thứ ba. Giờ đây, chỉ còn lại hai cái chân giãy giụa lơ lửng giữa không trung. Sân chơi ma quái từng thuộc về ác quỷ, giờ phút này, đã hoàn toàn rơi vào tay hoa hướng dương đại sát giới. Thêm vào đó, chiếc đèn pin dị năng càng như hổ mọc thêm cánh. Thế trận, hoàn toàn đảo ngược. Đường Dữu nhanh tay nhét chiếc đèn pin vào tay Lục Vọng, rồi ôm lấy bông hoa hướng dương trong lòng, mắt sáng rỡ như vừa nhận được bảo vật: "Wow! Bé hoa nhỏ lợi hại quá đi!" Được cô khen một câu, bông hướng dương hớn hở vặn vẹo, uốn éo như múa lượn. Mọi người: "..." Lũ quỷ: "..." Lục Vọng khẽ nheo mắt, vẻ ngạc nhiên thoáng lướt qua đáy mắt. "Dữu Dữu, cái bông hoa này ở đâu ra vậy?" Đường Dữu mở chế độ "nói dối không chớp mắt", đáp tỉnh bơ: "À, cha mẹ tôi để lại đó, là chậu cây trong nhà thôi. Trước khi mất, họ để lại cho tôi mấy bức thư, dặn nếu có đi chơi xa thì có thể mang theo một chậu... Tôi ngại xách theo, nên trộm giấu trong balo mang đi luôn."