Anh Diễn Ngoan, Tôi Giả Yếu, Bắt Tay Nhau Càn Quét Giới Huyền Học
Nhất Chỉ Tiểu Thiền Thiền11-09-2025 21:01:49
Tên chương trình "Chúng Ta Thân Yêu" đã không ít lần lên hot search, từ chuyện Đường Dữu bị mắng thảm vì là hotgirl tai tiếng, đến chuyện bạn gái của ảnh đế bị hủy dung, rồi cả sự cố của Hứa Khang. Chỉ có từ khóa liên quan đến Lục Vọng là luôn bị xóa nhanh, còn lại đều treo trên bảng xếp hạng rất lâu.
Không ít khán giả vẫn chưa chịu tin vào mấy chuyện thần quái, phần lớn là vì, chương trình vẫn đang phát sóng. Nếu thật sự có ma, có quỷ... chẳng lẽ chính quyền lại để yên?
Bọn họ không hề biết, không phải chính quyền không muốn can thiệp, mà là cũng đành lực bất tòng tâm.
Lúc đầu, khi mọi chuyện còn chưa đến tai giới chức, nền tảng livestream đã từng âm thầm cố gắng gỡ chương trình này xuống. Nhưng bất kể thao tác ra sao, tất cả đều thất bại."Chúng Ta Thân Yêu" vẫn cứ trơ trơ nằm chình ình ở trang chủ như một trò cười.
Về sau, cơ quan chức năng buộc phải mời chuyên gia vào cuộc. Dẫu sao, đây cũng là một tổ sản xuất với mấy chục người. Nếu thật sự xảy ra chuyện, thì chẳng khác nào một vụ án nghiêm trọng.
Sự hiện diện của Lục Vọng khiến mọi người an tâm hơn đôi chút. Nhưng dù anh có bản lĩnh cỡ nào, cũng khó có thể một mình bảo vệ được tất cả.
Vậy nên kết cục cuối cùng là, chương trình vẫn tiếp tục phát sóng. Tổ đạo diễn chỉ còn biết dựa vào livestream, hy vọng có người từ bên ngoài tìm ra cách giải quyết.
Bên trong khách sạn.
Tiếng hét hoảng loạn vang lên không ngớt. Bộ vest chỉn chu của quản lý khách sạn giờ đã xám xịt như lăn lộn qua bụi đất, giống như đã phủ bụi cả chục năm. Gương mặt hắn ta cũng dần biến dạng, làn da tái nhợt pha xanh tái không giống người sống, từng cử động đều cứng đờ kỳ dị.
Đường Dữu nhìn vào con mắt phải đã mù của hắn ta, nhướng mày: "Ông đúng là nghị lực thật đấy. Mù một bên mắt rồi mà vẫn nhớ làm tròn chức trách."
Quản lý trừng mắt nhìn cô, ánh mắt đầy sát khí như có thể hóa thành lưỡi dao. Hắn ta bật cười trầm thấp, âm thanh lan khắp đại sảnh, vang vọng như đến từ nơi sâu hun hút.
"Cô Đường, đồ ăn đã bị các vị ăn sạch rồi. Mấy ngày tiếp theo, các người định sống sao đây?"
Đường Dữu khẽ cau mày.
Quản lý nhe răng cười, nụ cười vặn vẹo đến rợn người: "Hay là thế này, chúng ta cùng chơi một trò chơi."
"Mỗi ngày giết một người. Ai giết được nhiều hơn, có thể đến đổi lấy thức ăn."
"Kẻ chiến thắng cuối cùng, sẽ được Lộc Sơn Hotel đích thân đưa xuống núi."
"Chúc các vị khách quý, chơi vui vẻ."
Lời lẽ chất đầy ác ý, chẳng buồn giả vờ nữa. Mặt nạ tử tế rốt cuộc cũng rơi xuống.
Toàn bộ đoàn chương trình tái mét. Một xã hội pháp trị, ai lại cầm dao chém giết như lũ điên? Đạo diễn thì như sắp sụp đổ, biểu cảm hoàn toàn tuyệt vọng. Đây chính là thảm họa trong sự nghiệp của ông ta.
"Cô Đường, không, chị đại Đường, giờ chúng ta phải làm sao đây?"
"Không có đồ ăn, nước cũng không dám uống, liên lạc bên ngoài thì mất tín hiệu..."
Đạo diễn luống cuống đến mức không còn là chính mình nữa, nhưng Đường Dữu lại rất bình tĩnh.
"Đạo diễn."
Ông ta hoảng loạn ngẩng đầu: "Gì cơ?"
Đường Dữu hỏi: "Hợp đồng của chúng ta là chương trình mỗi tuần một tập, loại hình đào thải, đúng không?"
Đạo diễn gật đầu, vẫn chưa hiểu cô muốn gì.
Đường Dữu lại hỏi: "Nếu chưa hết thời gian mà tôi tự ý rút lui, có bị phạt không?"
Câu hỏi khiến đạo diễn chết lặng.
Vị chị đại này... lại lo lắng... tiền thù lao?!
Đùa à, nếu cô thật sự đưa cả đoàn vượt qua kiếp nạn này, ông ta còn sẵn sàng móc hầu bao thưởng riêng!