Anh Diễn Ngoan, Tôi Giả Yếu, Bắt Tay Nhau Càn Quét Giới Huyền Học
Nhất Chỉ Tiểu Thiền Thiền11-09-2025 21:01:50
Nhà họ Lục ngoài mặt là danh môn vọng tộc, nhưng bên trong lại có quan hệ mật thiết với huyền môn. Dù mang danh đại thiếu gia, nhưng dòng họ Lục Văn Hạ không phải dòng chính nắm quyền.
Càng không có gì trong tay, hắn ta lại càng để tâm đến ánh nhìn của người khác. Vì không có thiên phú, ánh mắt của mọi người dành cho hắn ta luôn xen lẫn tiếc nuối. Chỉ có Đường Dữu là khác biệt.
Nhưng hiện tại, cô cũng chẳng khác gì những người khác!
Ánh mắt Lục Văn Hạ nhìn cô dần trở nên lạnh lẽo, xen lẫn chán ghét: "Cô muốn bao nhiêu?"
Đường Dữu đáp gọn: "Năm triệu."
Đôi mắt Lục Văn Hạ trợn to, mất hẳn phong thái công tử thế gia: "Năm triệu?!"
Lâm Tuyết Nhi thì không bỏ lỡ cơ hội đâm chọc, giọng điệu đầy mỉa mai: "Năm triệu? Dữu Dữu đúng là công phu sư tử ngoạm rồi đấy."
Đường Dữu ngơ ngác nhìn hai người, thật sự không hiểu nổi: "Một người là đại tiểu thư nhà họ Lâm, một người là đại thiếu gia nhà họ Lục... hai người cộng lại mà không lấy ra nổi năm triệu? Giới hào môn bây giờ lụi bại tới vậy à?"
Cô chỉ nói lời thật lòng, không hề có ý coi thường. Nhưng rơi vào tai hai người kia thì lại thành nhục mạ.
Cô đang cười vào mặt họ!
Lâm Tuyết Nhi lập tức bày ra vẻ mặt tủi thân: "Dữu Dữu, chị cũng mới ra mắt năm nay thôi, tiền kiếm được đều đem làm từ thiện cả rồi. Giờ trong thẻ chỉ còn ba trăm nghìn, nếu em cần, chị sẵn sàng đưa hết. Còn Văn Hạ... gia phong nhà họ Lục rất nghiêm..."
Đường Dữu chẳng muốn nghe tiếp, mặt không cảm xúc ngắt lời: "Ồ, vậy là... không có tiền."
"Không có tiền thì cứ nói thẳng, tôi đâu ép các người phải đưa. Được rồi, vậy ném đống rác này giúp tôi đi, coi như mọi chuyện được thanh toán."
Đường Dữu dúi hai túi rác to tướng vào tay bọn họ, một người một túi, chia đều công bằng.
Gương mặt Lâm Tuyết Nhi và Lục Văn Hạc lập tức biến sắc. Một người là tiểu thư, một người là thiếu gia, từ nhỏ đến lớn đã bao giờ tự mình đi đổ rác?
Nhưng không đi thì sao đây, Đường Dữu vẫn đang nhìn chằm chằm.
Đường Dữu còn cố tình bắt chước giọng điệu khi nãy của Lâm Tuyết Nhi: "Không phải chứ? Chị vừa mới bảo là người một nhà mà? Đã là người một nhà, giúp nhau đổ túi rác thôi cũng không được sao?"
Cô quay sang Lục Văn Hạc: "Anh Lục, chẳng phải anh vừa hỏi tôi muốn gì sao? Giờ tôi chỉ muốn hai người đi đổ rác thôi đấy. Sao nào, chuyện nhỏ vậy cũng không làm nổi?"
Gân xanh trên trán Lục Văn Hạc giật giật. Một lần nữa hắn ta lại thấy bản thân trước đây đúng là đầu óc có vấn đề, vậy mà từng nghĩ Đường Dữu là kiểu con gái đơn thuần!
Phải biết, trước khi đến đây, hắn ta còn nghĩ sau hôm nay sẽ bù đắp cho cô thật tốt. Nhưng bây giờ... cô không xứng!
Đường Dữu chẳng hiểu nổi hai người này. Chỉ là đổ túi rác thôi, làm gì mà như thể vừa chịu nỗi nhục trời giáng.
"Rốt cuộc hai người có đi đổ hay không?" Cô cau mày hỏi.
Lục Văn Hạc nghiến răng ken két, gần như nghiến nát cả hàm: "Tôi... đi!"
Đến cả đại thiếu gia nhà họ Lục cũng phải đi đổ rác, Lâm Tuyết Nhi còn biết làm gì khác. Cô ta lườm Đường Dữu một cái sắc như dao, lúc đi ngang qua, không còn che giấu gì nữa, hằn học gằn từng chữ: "Đường Dữu, cô chết chắc rồi. Còn ba ngày nữa là show hẹn hò cặp đôi lên sóng, Văn Hạc sẽ không đi cùng cô. Cô cứ chờ mà bị đuổi khỏi giới giải trí đi!"
Lúc còn ở thời tận thế, vì có thể sống sót mà Đường Dữu luôn phải đấu đá đến đổ máu, kết quả xuyên tới đây rồi, trong đầu cô chỉ còn đúng một suy nghĩ: