Anh Diễn Ngoan, Tôi Giả Yếu, Bắt Tay Nhau Càn Quét Giới Huyền Học
Nhất Chỉ Tiểu Thiền Thiền11-09-2025 21:01:49
"Không! Dù cô có rút lui sớm cũng không trừ đồng nào hết!"
Nghe vậy, Đường Dữu thở phào.
Hết cách rồi. Ai bảo cô nghèo. Nếu đạo diễn mà tính phạt vi phạm, cô còn chẳng đủ tiền trả cho Lục Vọng.
Tiểu Dữu Tử, nghèo đến chảy nước mắt. Nhưng chính khoảnh khắc ấy, con cá mặn lười biếng ấy rốt cuộc cũng lấy lại ý chí sinh tồn.
Cô quyết định: Phải kết thúc cái chương trình này sớm hơn dự kiến!
Trò chơi ngu ngốc do quản lý khách sạn nghĩ ra, không ai muốn chơi.
Thứ nhất, đây là xã hội pháp trị. Dù không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng chương trình vẫn đang được livestream. Nếu thật sự giết người chỉ để rời khỏi Lộc Sơn, thì đến khi xuống núi chưa kịp về nhà đã phải vào tù mọc râu dài.
Thứ hai, họ vẫn còn một chỗ dựa mạnh nhất, Đường Dữu. Ngay cả cô còn chưa hành động, sao bọn họ dám làm loạn?
Toàn bộ khách mời đều dồn về phía Đường Dữu, ngay cả Lục Vọng cũng nhìn về phía cô.
Ánh mắt đào hoa kia đã không còn là vẻ dịu dàng ngụy tạo như trước, mà là một nét cười thâm sâu, lặng lẽ hiện ra nơi đáy mắt.
"Dữu Dữu định làm gì đây?"
Đường Dữu hoàn toàn không nhận ra có điều gì khác lạ ở Lục Vọng.
Cô chớp chớp đôi mắt long lanh, vẻ mặt ngây thơ vô tội: "Nếu đây là khách sạn ma, có cho nổ tung cũng không phải lỗi của chúng ta nhỉ? Xem như tự vệ chính đáng?"
Đã quá lâu không sống trong thế giới bình thường, Đường Dữu cũng không chắc lắm về giới hạn luật pháp.
Lục Vọng khẽ xoa đầu cô, giọng dịu dàng: "Dữu Dữu muốn làm gì, tôi đều sẽ ở bên cạnh."
Chuyện gì đây, bạn trai hợp đồng phiên bản cảm động lòng người sao? Nói đến mức này, dù là diễn, Đường Dữu cũng sẵn sàng móc ví ra vì anh rồi.
Cô nhón chân, vỗ nhẹ vai Lục Vọng. Nhìn thì đáng yêu mềm mại, vậy mà giọng lại rất chi là khí thế: "Vọng Vọng, yên tâm đi. Tôi sẽ không để anh gặp chuyện gì đâu."
Câu nói vừa dứt, trong cơ thể cô liền dâng lên một luồng linh khí quen thuộc.
Đôi mắt Đường Dữu sáng bừng. Cô lập tức đảo mắt tìm kiếm... thùng rác.
Lục Vọng nheo mắt cười, ánh mắt cong cong như vầng trăng khuyết: "Dữu Dữu đang tìm gì vậy?"
"Thùng rác." Cô đáp, rồi không quên bổ sung: "Phải loại to cơ."
Lục Vọng khựng lại. Nhớ đến mấy lần gặp cô là thấy cô đang lục lọi trong thùng rác, anh bắt đầu nghi ngờ sở thích kỳ quặc này...
Anh hít sâu một hơi. Được rồi, anh phải học cách tôn trọng thú vui đặc biệt của Tiểu Dữu Tử.
Lục Vọng còn chưa kịp hành động thì bên phía khách mời đã có người nhiệt tình chỉ hướng.
"Dữu Dữu, ngoài cửa kìa, ngoài cửa khách sạn có thùng rác."
Đường Dữu quay đầu nhìn. Quả thật có hai cái, chỉ là hơi nhỏ.
Thôi vậy, tình hình đặc biệt không thể kén chọn quá.
"Giúp tôi tìm con hươu hôm qua đi, đúng con tôi dắt về ấy."
Cả tổ chương trình lập tức căng não. Hôm qua lúc Đường Dữu mang con hươu về, nhân viên khách sạn đã hoảng hốt chạy tán loạn, rõ ràng con hươu đó là mấu chốt!
Thế là mọi người chẳng ai thèm để ý đến Đường Dữu nữa, ùa đi tìm hươu. Chỉ có Lục Vọng là không rời đi.
Lúc này, Đường Dữu cũng chẳng còn tâm trí quan tâm đến chuyện lộ thân hay không. Với từng ấy người, một mình cô chắc chắn không thể bảo vệ tất cả. Giải pháp tốt nhất là chui vào không gian lấy ít đồ hữu dụng.
Thùng rác tuy không lớn, nhưng vừa đủ để cô thò đầu vào.
Khách sạn vắng khách, thùng rác gần như để trưng, nhưng dẫu vậy, mỗi lần chui vào đó, cô vẫn phải tự trấn an mình một phen.
Đây là thùng rác sạch sẽ!
Mình không có bệnh!
Mình làm vì nhân dân!