Chương 4

Anh Diễn Ngoan, Tôi Giả Yếu, Bắt Tay Nhau Càn Quét Giới Huyền Học

Nhất Chỉ Tiểu Thiền Thiền 11-09-2025 21:01:50

Chỉ vậy thôi á? Thật luôn? Chỉ là show hẹn hò thôi mà. Bạn trai này không dùng được thì bỏ, đổi người khác, có gì to tát đâu? Đường Dữu quay lưng bước đi, không buồn đáp lời. Ai ngờ đúng lúc ấy, trong cơ thể cô chợt dâng lên một luồng linh khí dao động, mắt cô sáng rực, cả người bừng tỉnh đầy hứng khởi. Tới rồi! Cuối cùng cũng tới rồi! Ở tận thế, cô từng có một không gian riêng, nhờ đó mà vét sạch tài nguyên để sống sót. Ai ngờ sau khi xuyên vào tiểu thuyết, không gian ấy lại không theo cùng. Lúc đầu cô vô cùng hụt hẫng, nhưng không ngờ vận may xoay chuyển. Hiện tại, cô cảm nhận được sự liên kết mơ hồ với không gian ấy, cô có thể từ từ vận chuyển vật tư ra ngoài. Chỉ là... cách vận chuyển hơi đặc biệt một chút. Cô phải... moi ra từ thùng rác. Cũng vì thế mà lúc cả mạng xã hội quay lưng, người ta mới đồn ầm lên rằng cô nghèo đến mức đi bới rác sống qua ngày. Lũ người ngu ngốc! Bới rác cái gì chứ? Đều là nhặt báu vật đấy! Lục Văn Hạc và Lâm Tuyết Nhi đã đi xa. Đường Dữu xỏ đôi dép tông, chạy nhanh tới bên thùng rác. Chỉ chốc lát sau, thùng rác đó liền thay đổi hoàn toàn, từ một đống bẩn thỉu bỗng trở nên tràn ngập linh khí. Đường Dữu chổng mông lên, cả nửa người như chui vào trong thùng. Qua chiếc "băng chuyền" kỳ diệu mang tên thùng rác, cô cẩn thận lựa chọn trong không gian của mình mà không hề hay biết, ngay khoảnh khắc cô mở cánh cổng tứ hợp viện nhà họ Đường, diễn đàn huyền học thủ đô nổ tung. [Tứ hợp viện nhà họ Đường chẳng phải nổi tiếng nguy hiểm sao? Vùng cấp S ở thủ đô đấy, ai điên mà dám xông vào?!] [Báo cáo mới nhất: Là người thừa kế duy nhất của nhà họ Đường – Đường Dữu! Tính đến giờ đã vào đó tám tiếng rồi mà không hề gặp nguy hiểm gì!] [Tiếp tục theo dõi! Phải có tin chuẩn xác hơn nữa!]... Ngay giữa lúc cả diễn đàn đang dậy sóng, một dòng bình luận mới đột nhiên khiến mọi người im bặt. [Giải tán, giải tán hết đi. Đại nhân vật nhà họ Lục đã đích thân tới rồi!] Lục Vọng, người nắm quyền của nhà họ Lục, ngay cả đại thiếu gia Lục Văn Hạc gặp anh cũng phải cúi đầu gọi một tiếng "chú út". Anh là người nắm quyền trẻ nhất trong nhà họ Lục, chỉ mới hai mươi bảy tuổi, nhưng tài năng thì khiến người khác chỉ biết ngước nhìn từ xa. Thế nhưng, vị đại lão này lại có tính cách khó lường, hỷ nộ vô thường, quan trọng hơn cả là xuất thân khác biệt khiến anh trở nên tách biệt với đám con cháu thế gia vốn tự cao tự đại, anh chẳng khác nào một ác quỷ khoác lên mình lớp da người. Thời điểm Lục Vọng lần theo địa chỉ tìm tới, thứ đập vào mắt anh là một đôi chân thon dài trắng nõn đang lấp ló trước thùng rác. Nhìn lên chút nữa, chính là vòng ba đầy đặn cong vút. Cô gái có dáng người quyến rũ, chỉ cần nửa thân trên cũng đủ khiến người qua đường phải ngoái nhìn. Có điều, hành động cô đang làm... Lục Vọng không những không lộ ra vẻ chán ghét hay khinh miệt, mà ngược lại còn khẽ nhếch môi, nụ cười lạnh nhạt hiện rõ nơi khóe miệng. Để xem, vị tiểu thư sắp kế thừa căn tứ hợp viện này đang bận việc gì đây. Lúc này, Đường Dữu hoàn toàn không hay biết có người đang nhìn mình. Cô đang luồn tay qua miệng thùng rác, lục lọi không ngừng trong không gian riêng của mình để tìm kiếm vật tư cần thiết. Không gian của cô có thể chứa sinh vật sống. Lúc này, một zombie nhỏ trông chỉ tầm ba tuổi đang nhún nhảy lại gần, trông vừa ngây thơ vừa đáng yêu. "Dữu Dữu, ra ngoài chơi! Đói bụng!"