Chương 42

Anh Diễn Ngoan, Tôi Giả Yếu, Bắt Tay Nhau Càn Quét Giới Huyền Học

Nhất Chỉ Tiểu Thiền Thiền 11-09-2025 21:01:49

"Chị Đường! Xiên thịt đầu tiên dành cho chị nè!" "Anh Lục, qua ăn nướng đi!" Từ nhân viên hậu trường đến các khách mời, ai cũng xem cặp đôi này là trung tâm. Cư dân mạng trong livestream cũng bắt đầu nhận ra sự khác biệt. Không lâu sau, fan cuồng của Lâm Tuyết Nhi, cùng đám anti được thuê, lập tức kéo đến: [Hừ! Đạo diễn còn dám bảo không nhận tiền? Đường Dữu là cái thá gì mà bắt được cả thị hậu lẫn ảnh đế nướng thịt cho mình? Cô ta xứng à?!] [Cô Quách, thầy Tần, nếu các người bị ép, thì chớp mắt cái coi!] [Ả này tâm cơ quá nặng! Cả đạo diễn cũng bị cô ta mua chuộc, đúng là tội nghiệp đám khách mời. ] Tất nhiên cũng có khán giả lý trí lên tiếng phản bác. [Gì nữa trời? Đến giờ phút này rồi mà còn nói Đường Dữu là "con ông cháu cha" dùng tiền mua suất?] [Đừng giả vờ nữa, ai cũng thấy hết. Fan của Lâm Tuyết Nhi à, idol nhà mấy người mới mấy hôm trước còn mỉa mai Đường Dữu trên Weibo, bảo cô ấy rời Lâm gia rồi chẳng còn gì, phải ở căn nhà cũ mấy chục năm trước. Thế mà giờ quay lại nói cô ấy dùng tiền hối lộ đạo diễn? Thế tiền ở đâu ra mà hối lộ?] [Nhà tôi có người nghiên cứu huyền học. Người đó nói Đường Dữu đúng là có bản lĩnh thật. Nếu không nhờ cô ấy, đoàn chương trình này coi như tiêu đời. ] [Hu hu hu, nhà tôi dạo này cũng gặp chuyện không yên. Cha tôi xem xong chương trình, nói đợi Đường Dữu về, sẵn sàng đưa một triệu mời cô ấy giúp xem giùm! Đường đại sư, Đường baba, xin hãy để mắt tới con cái nhà người ta, nó dạo này không dám về nhà nữa rồi... ]... Chỉ trong thời gian ngắn, chương trình bất ngờ "thoát vòng", trở thành chủ đề nóng. Đạo diễn vui buồn lẫn lộn, tóc trên đầu sắp bị ông ta giật trụi. Vui vì rating bùng nổ. Buồn vì mảng huyền học từ trước tới giờ vốn luôn là vùng xám, nhạy cảm. Nếu làm lớn quá, chẳng may bị gắn mác mê tín, bị cấm sóng lúc nào không hay. Còn Đường Dữu thì sao? Cô chẳng mấy bận tâm. Nằm chỏng chơ trên sofa như con cá mặn không còn sức sống, một bên Lục Vọng vẫn kiên nhẫn đưa thịt nướng cho cô. "Dữu Dữu, đùi gà này, ăn không?" "Ăn." "Dữu Dữu, bia nè, uống không?" "Uống!" "Dữu Dữu..." Suốt bữa nướng, Lục Vọng hầu như chẳng ăn mấy. Toàn bộ thời gian chỉ lo chăm sóc Đường Dữu, kết quả là bụng cô bị nhồi đến căng tròn, tròn lẳn như quả bóng nhỏ. Lục Vọng nhìn cô với vẻ nửa buồn cười, nửa bất đắc dĩ: "Dữu Dữu, nhúc nhích cái coi. Đừng nằm y như cá khô thế." Không ngờ, lần này Đường Dữu rất biết điều. Anh vừa nói xong, cô đã cử động nhẹ người. Cá mặn bật dậy! Rồi cô lại ngã cái bịch xuống như cũ. Lục Vọng chưa từng gặp ai như cô. Cũng chính vì thế, anh bật cười khẽ: "Dữu Dữu, sao hôm nay ngoan thế?" Đường Dữu lim dim mắt, lười biếng mở miệng: "Biết nghe lời thì mới có người thương." Ban đầu, động cơ của Lục Vọng khi tiếp cận cô hoàn toàn không thuần khiết. Nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện, từng chút từng chút, ranh giới trong anh cũng bắt đầu mờ đi. Anh đưa tay xoa đầu cô, mái tóc mềm mượt, đen nhánh, vừa chạm vào liền khiến người ta mê đắm. "Ừm. Vọng Vọng thương em." Hôm nay là một ngày quá dài đối với các khách mời: Từ ly sữa hươu mọc dòi vào buổi sáng, đến phòng bếp đen ngòm chứa đầy thịt thối, cả chiếc đầu người đáng sợ... nhưng nhờ những "chiêu trò" không ai ngờ tới của Đường Dữu và Lục Vọng, cuối cùng mọi người cũng được no bụng, nỗi sợ hãi cũng vì thế mà lắng xuống phần nào. Đêm xuống. Đường Dữu ngáp dài, đang định vẫy tay chào mọi người để đi nghỉ, nhưng khi vừa quay lại, đã thấy cả đám khách mời, từ ảnh đế, thị hậu cho đến ca sĩ thực lực, đều chăm chăm nhìn cô với ánh mắt tha thiết đến mức khiến cô... ngáp cũng không nổi nữa.