Anh Diễn Ngoan, Tôi Giả Yếu, Bắt Tay Nhau Càn Quét Giới Huyền Học
Nhất Chỉ Tiểu Thiền Thiền11-09-2025 21:01:50
Dù camera trong phòng họ đã bị áo vest của Lục Vọng che mất, nhưng khán giả vẫn nghe thấy tiếng. Ban đầu đám anti còn tụ tập đông nghịt ở phòng họ, nhưng anti cũng chẳng thể canh trực cả ngày lẫn đêm. Giờ đã khuya, anti nghỉ ngơi, chỉ còn lại những khán giả bình thường.
Và những khán giả đó, nghe đoạn đối thoại chẳng chút kiêng kỵ kia, toàn bộ đều cười ngặt nghẽo.
[Nên là... Đường Dữu thừa nhận rồi? Bạn trai là người cô ấy thuê? Hợp đồng tình nhân thật à?]
[Ban đầu tôi không thích Đường Dữu, nhưng nhìn lại thì không có cô ấy, cả Hứa Khang lẫn La Nham đều thành gánh nặng, show này chắc nát như cát rơi. ]
[Tôi xem từ phòng 201 đây, Đường Dữu bá đạo thật sự! Cô ấy có biết mấy thứ kỳ lạ không vậy? Quản lý khách sạn rõ ràng không phải người thường, thế mà bị cô ấy quát thẳng mặt, mắng mỏ còn dám nghe lời, đỉnh thật sự!]
Đường Dữu hoàn toàn không hay biết rằng, ấn tượng của khán giả dành cho cô đang lặng lẽ thay đổi. Cô chỉ một lòng muốn làm một kẻ "nằm không".
Giấc ngủ của cô rất tốt. Dù bên cạnh có thêm Lục Vọng, cô vẫn ba giây là chìm vào mộng. Ngược lại, chính Lục Vọng lại không thể chợp mắt. Nghe tiếng thở đều đều của cô gái nhỏ nằm cạnh, anh... trằn trọc suốt đêm.
Nửa đêm.
Vạn vật yên lặng.
Thế nhưng, tòa khách sạn cổ kính như lâu đài ấy lại đột ngột... sống dậy.
Sảnh lớn vốn vắng vẻ, phút chốc trở nên nhộn nhịp. Hàng loạt "du khách" xuất hiện, kéo nhau làm thủ tục nhận phòng. Ngay cả nhân viên cũng bỗng dưng đông lên thấy rõ.
Do chương trình đang livestream nên khắp khách sạn đều gắn camera. Khán giả qua màn hình có thể trông thấy rõ từng "người" đột ngột xuất hiện, và toàn bộ đều rợn người.
Tư thế của họ cứng đờ, bước đi không tự nhiên, trang phục chẳng giống ai, toàn là đồ thời dân quốc, cổ lỗ sĩ, hoàn toàn lạc lõng giữa khách sạn hiện đại.
Nhưng các khách mời thì hoàn toàn không hề hay biết.
Mãi đến tận rạng sáng, một tiếng hét chói tai vang lên từ khu phòng nghỉ tầng hai.
Tiếng hét xé toạc màn đêm khiến cả nhóm giật bắn người tỉnh giấc. Đường Dữu sợ đến rùng mình, trong đầu thoáng hiện ra cảnh zombie tràn vào. Nhưng nghĩ lại, đây không có zombie... mà là có ma.
Bị đánh thức khỏi giấc mơ đẹp, tâm trạng cô tụt dốc không phanh.
Cô lồm cồm ngồi dậy, xỏ vội đôi dép khách sạn. Quay lại thì thấy Lục Vọng cũng đang lặng lẽ theo sau.
So với mái tóc rối bời của cô, đầu tóc anh lại chỉn chu một cách quá mức, y như vừa bước ra từ tiệm salon.
Đường Dữu nhíu mày: "Vọng Vọng, anh lén đi hấp dầu sau lưng tôi đấy à?"
Lục Vọng cười nhạt: "Không chỉ hấp dầu, tôi còn uốn luôn một kiểu đầu."
Đường Dữu vỗ tay tán thưởng: "Biết là anh hấp dầu uốn tóc, nhưng anh vẫn là bạn trai ngoan của tôi. Nên thôi, anh ngủ tiếp đi, để tôi tự sang xem chuyện gì."
Lục Vọng sao có thể bỏ lỡ. Anh còn đang chờ cô sơ hở lộ mặt thật đây.
"Làm bạn trai tốt, sao có thể để bạn gái hành động một mình giữa đêm khuya?"
Câu nói khiến Đường Dữu không khỏi xúc động.
Chàng trai đẹp trai tưởng như bình thường này, lại rất có trách nhiệm. Đến mức cô bắt đầu cân nhắc... có nên "nâng cấp đãi ngộ" cho anh không đây?
"Cũng được." Cô gật đầu. Dù sao với thực lực hiện tại, cô thừa sức bảo vệ người đi cùng."Đi chung vậy."
Người hét lúc nãy là thị hậu ở phòng 203. Giờ phút này, căn phòng đó náo loạn hơn bao giờ hết: Hứa Khang đang "biến dị", thêm một con ma trong bồn tắm, cộng với hai người thường, cảnh tượng khiến Đường Dữu nhìn mà muốn huýt sáo.
"Ơ kìa, ai cũng thức rồi à?"