Anh Diễn Ngoan, Tôi Giả Yếu, Bắt Tay Nhau Càn Quét Giới Huyền Học
Nhất Chỉ Tiểu Thiền Thiền11-09-2025 21:01:50
Lục Vọng vừa uống ngụm nước khoáng, vừa tiến đến bên cửa sổ. Nghe cô nói, anh cười nhẹ nhàng: "Ừ, Dữu Dữu yên tâm. Tôi biết rồi."
Tâm trạng Đường Dữu khá tốt, còn quay lại khen một câu: "Vọng Vọng ngoan quá."
Rồi bước vào phòng tắm.
Lần đầu tiên có người khen ngoan, Lục Vọng khẽ nghiêng đầu, chờ cô vừa khuất bóng sau cánh cửa, anh liền "soạt" một tiếng mở toang cửa sổ.
Thứ vừa bị đẩy rơi xuống, vất vả lắm mới bám lên lại được, giờ thấy cửa sổ mở liền nở nụ cười nham hiểm.
"Khặc khặc khặc-"
Tiếng cười ghê rợn chưa dứt, một vật nặng nề đột nhiên giáng xuống, đập mạnh vào đầu nó.
"Bốp!"
Cái đầu vỡ nát, máu thịt bắn tung tóe.
Lục Vọng tặc lưỡi, cúi xuống nhìn chai nước khoáng trong tay, mặt lộ rõ vẻ ghét bỏ: "Bẩn rồi."
Nói xong, anh ném nó vào thùng rác.
Đường Dữu đang tắm đến một nửa thì bỗng cảm nhận được luồng linh khí quen thuộc quét qua toàn thân.
Cô tròn mắt nhìn cơ thể trơn bóng của mình, nhưng thời gian không chờ ai. Cô vơ lấy áo choàng, quấn đại lên người rồi lập tức lao ra ngoài.
Bên kia, Lục Vọng đang ngồi xổm bên thùng rác, định kéo túi rác ra thì thấy Đường Dữu khoác áo tắm chạy tới. Cổ cô trắng ngần còn vương những giọt nước chưa kịp lau khô, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vì hơi nước mà ửng hồng mê người. Con ngươi anh hơi co lại, chỉ nghe thấy cô hét lớn: "Để đấy tôi làm!"
Cô lao vèo tới bên anh, trên người còn phảng phất mùi sữa tắm thơm ngát. Lục Vọng nghẹn thở, trong đầu chợt lóe lên, trong phòng vẫn còn camera phát trực tiếp!
Anh vớ lấy chiếc áo khoác ở cạnh giường, ném mạnh về phía đó. Áo khoác rơi trúng ngay ống kính, che khuất hoàn toàn. Khi anh quay lại, chỉ thấy Đường Dữu đã gần như chui hẳn vào trong thùng rác.
Lục Vọng khẽ rít một tiếng.
Khung cảnh quá quen thuộc, khiến anh có chút nghẹt thở.
Cô gái này... có sở thích kỳ lạ gì sao? Lần trước tưởng chỉ là tai nạn, không ngờ lần này lại tự nguyện chui vào thùng rác.
Phía bên kia, Đường Dữu nhìn vào khe nhỏ trong thùng, nghĩ đến tình trạng hiện tại của mình. Nếu giờ mà lôi ra cả đống đồ, chắc chắn Lục Vọng sẽ nghi ngờ, thậm chí còn tưởng cô là quái vật mất.
Đành cắn răng từ bỏ, cuối cùng chỉ tiện tay moi ra một viên đá lấp lánh.
Đó là tinh thể mà cô lấy được sau khi tiêu diệt một con tang thi cấp cao. Đừng thấy bọn chúng xấu xí mà lầm, tinh thể trong đầu lại là bảo vật hiếm có. Nhìn xem, viên này còn có màu hồng nữa cơ mà!
Cô cảm nhận được linh khí dao động trong đó. Dù không rõ công dụng, nhưng có còn hơn không.
Đường Dữu hơi tiếc nuối, rời khỏi thùng rác. Vừa ngẩng đầu, cô lại phát hiện vỏ chai nước khoáng bên cạnh dính một lớp uế khí mỏng.
Bằng mắt thường thì không thấy được, nhưng cô có mắt âm dương, có thể nhìn rõ những thứ người khác không thấy.
Lông mày cô khẽ nhíu lại, tay nhấc chai nước lên.
Ánh mắt của Lục Vọng lập tức thay đổi. Nếu cô không còn đơn thuần như anh tưởng, nếu cô bắt đầu nghi ngờ, vậy thì chắc chắn sẽ đuổi anh đi.
Đến lúc đó muốn tiếp cận lại, e là vô vọng.
Cơ thể Lục Vọng hơi cứng đờ. Đối diện quỷ vương cũng chưa từng khiến anh căng thẳng như vậy. Vậy mà giờ đây, đến cả nhịp thở cũng khựng lại.
Rồi anh thấy Đường Dữu đứng dậy, nghiêm túc nói với anh: "Vọng này, nhà mình nghèo, nhưng dù là vỏ chai nước cũng không thể vứt bừa được. Vỏ này bán cũng được một hào đấy."
Lục Vọng, người có tài sản hơn trăm tỷ: ...
Đường Dữu lại hỏi: "Đúng rồi, ban nãy anh làm gì thế?"
Lục Vọng không đáp ngay, chỉ mấp máy môi nhìn cô, một lúc sau mới cất giọng khàn khàn: "Dữu Dữu, cô chắc là muốn nói chuyện với tôi trong bộ dạng này à?"