Anh Diễn Ngoan, Tôi Giả Yếu, Bắt Tay Nhau Càn Quét Giới Huyền Học
Nhất Chỉ Tiểu Thiền Thiền11-09-2025 21:01:49
Chỉ vài phút sau, đại sảnh rộng lớn không còn một ai, ngoài đám người của chương trình.
Sắc mặt đạo diễn sầm xuống, lấy điện thoại ra kiểm tra một lần nữa, vẫn hoàn toàn mất sóng.
Một số nhân viên bắt đầu hoảng loạn, cảm xúc mất kiểm soát, hét lớn rằng họ phải rời khỏi nơi này ngay lập tức.
Thế nhưng, vừa chạy ra tới cửa, suýt nữa đã đâm sầm vào La Nham và Trương Hiểu Nghiên đang cuống cuồng quay trở lại.
Lúc sáng hai người họ còn bình thường mà xuống núi, vậy mà giờ đây lại lấm lem bùn đất, đầu tóc rối bời, quần áo rách tả tơi, trông chẳng khác gì vừa thoát nạn từ một nơi rùng rợn nào đó.
Nhân viên trường quay thấy thế cũng giật mình, vội vã chạy tới đỡ họ dậy, ngay khoảnh khắc ấy, La Nham bỗng hét toáng lên: "Ma! Có ma!"
Trương Hiểu Nghiên khóc đến sưng cả mắt, cả người run lẩy bẩy, giọng nói nghẹn ngào: "Tiểu thư Đường... xin cô... cứu tôi với..."
Cô ta lao về phía Đường Dữu, mà lúc này Đường Dữu vẫn còn giữ vững nhân cách "ngơ ngác vô tội" của mình, tròn mắt nhìn cô ta, vẻ mặt mờ mịt: "Ơ... cô chờ chút đã. Có chuyện gì vậy?"
Hai người run rẩy kể lại, người nói câu được câu mất, người thì đứt quãng vì hoảng loạn. Mãi đến khi ghép lời hai người lại, mọi người mới hiểu sơ sơ chuyện gì đã xảy ra lúc họ xuống núi.
"Lúc đầu... chỉ là sương mù rất dày... bọn tôi vẫn còn nắm tay nhau, nhưng không hiểu sao... đang đi, thì phát hiện... người đang nắm tay mình đã không còn là người nữa..."
"Không... không phải người! Là ma!"
"Còn có mấy con hươu nữa!"
"Toàn thân hươu đẫm máu, không còn sừng, mắt đỏ rực..."
"Cái núi này... chúng tôi không ra được. Đi suốt hai tiếng mà vẫn quay về chỗ cũ. Cuối cùng... chỉ còn cách trở lại khách sạn."...
Mọi người nghe xong, ai nấy đều tái mặt. Đến cả đạo diễn cũng không giấu được vẻ nghiêm trọng trên gương mặt.
Ngay lúc đó, như một cảnh cố tình trêu ngươi, một con hươu nhỏ bất ngờ chạy ngang qua.
La Nham và Trương Hiểu Nghiên bị dọa đến mức suýt ngất xỉu, nếu không có Đường Dữu nhanh tay cản lại con hươu, e rằng cả hai đã gục xuống ngay tại chỗ.
"Quá đáng lắm rồi đấy!" Đường Dữu giận dữ quát.
"Tôi dám chắc cái khách sạn này là chỗ làm ăn đen tối! Không cho người ta xuống núi, lại còn bày trò hù dọa. Những thứ đó... chắc chắn do bọn họ giở trò!"
La Nham và Trương Hiểu Nghiên ban đầu đã suýt chết trong tay mấy thứ quái dị kia. Đúng lúc nguy hiểm nhất, đồ ăn mà Đường Dữu từng đưa cho họ, trong đó có một chai nước, lại cứu mạng.
Khi nước được hắt ra, những sinh vật kia liền gào rú thảm thiết, đến cả mấy con hươu máu me kia cũng không dám tiến lại gần. Nhờ vậy mà hai người mới bò lết được về đến khách sạn.
"Tiểu thư Đường... cô còn nước không?"
"Tôi trả cô 100 nghìn, không, 200 nghìn cũng được! Bán cho tôi một chai đi!"
La Nham túm lấy cổ tay cô, lực mạnh đến mức để lại vết bầm đỏ trên làn da trắng ngần của cô. Nhưng Đường Dữu chẳng hề phản ứng, chỉ nhẹ nhàng trấn an anh ta: "Thầy La... không phải đâu, đó chỉ là nước lọc bình thường thôi."
"Trên đời làm gì có ma thật chứ? Rõ ràng là chiêu trò của cái khách sạn này. Anh đừng sợ, trong livestream có bao nhiêu người đang xem, họ sẽ báo cảnh sát giúp chúng ta."
Câu nói ấy, thậm chí còn khiến cả khán giả livestream phát điên hơn cả La Nham.
Họ thực sự đã báo cảnh sát rồi đấy chứ. Nhưng cả ngọn Lộc Sơn lại bị sương trắng bao phủ, đội cứu hộ không tài nào lên được!
Quan trọng hơn là: sao Đường Dữu đến giờ vẫn còn đóng vai "ngốc đáng yêu" được chứ? Cô không tin có ma, nhưng cả livestream thì tin hết cả rồi!