Anh Diễn Ngoan, Tôi Giả Yếu, Bắt Tay Nhau Càn Quét Giới Huyền Học
Nhất Chỉ Tiểu Thiền Thiền11-09-2025 21:01:50
"Chúng ta thật sự đi du lịch hả?"
Trương Hiểu Nghiên nhìn dáng vẻ tội nghiệp của anh ta, vừa buồn cười vừa bất lực, an ủi: "La Nham, sắp đến khách sạn rồi, cố chịu thêm chút nữa nhé?"
La Nham rầu rĩ: "Anh là lo cho em thôi. Anh là đàn ông, mệt cũng chẳng sao. Nếu biết show này mệt thế, anh đã không kéo em theo rồi. Ban đầu là định lên hình khoe couple cơ."
Trông anh ta vừa nói vừa thở không ra hơi mà vẫn còn sức chọc ghẹo, Trương Hiểu Nghiên chỉ còn biết cười lắc đầu, khẽ chọc ngón tay lên trán anh ta: "Chờ chút nhé."
Nói rồi, cô ta quay bước đi về phía Đường Dữu.
"Cô Đường, có thể bán cho tôi ít đồ ăn không?"
Ba lô của Đường Dữu căng phồng, toàn là đồ ăn vặt. Nghe vậy, cô cũng không keo kiệt: "Muốn gì?"
"Có nước không?" Trương Hiểu Nghiên hỏi.
Đường Dữu lôi ra một chai sữa chua: "Chỉ còn cái này thôi."
"Cũng được." Trương Hiểu Nghiên gật đầu, mỉm cười."Cô cho tôi số tài khoản, tôi chuyển tiền luôn."
Đường Dữu giờ chẳng còn một xu dính túi, có ai chịu đưa tiền thì dại gì từ chối. Cô đâu có ngốc.
Thấy có người khơi mào, những người khác cũng lần lượt kéo tới mua đồ. Đường Dữu chẳng báo giá, ai đưa bao nhiêu cô nhận bấy nhiêu, vui vẻ như mở hội.
Cho đến khi Hứa Khang bước đến.
"Cô Đường, còn nước không?"
Đường Dữu vẫn đang cắn cây kẹo mút trong miệng, thong thả đáp: "Anh thì không bán."
Lời vừa thốt ra, không khí bỗng chốc đông cứng lại.
Những vị khách vừa hồi lại chút sức đều quay đầu nhìn về phía cô, ánh mắt kinh ngạc.
Trương Hiểu Nghiên khẽ nhích lại gần, hạ giọng thì thầm: "Cô Đường, đang livestream đấy... nói chuyện nên cẩn trọng một chút."
Quả thật, lời của Đường Dữu khiến không ít người xem trong phòng livestream phật ý, nhưng cô chẳng bận tâm. Cả khung hình chìm vào sự im lặng ngột ngạt, chỉ có Lục Vọng vẫn điềm nhiên nhìn cô, ánh mắt hờ hững đầy dò xét.
Hứa Khang là tổng tài của một công ty niêm yết, từ trước đến nay thuận buồm xuôi gió, chưa từng bị người ta từ chối như vậy.
Gương mặt anh ta trầm hẳn xuống. Quách Dao cũng tiến tới, sắc mặt không dễ coi: "Cô Đường, tôi có thể hỏi lý do không?"
Đường Dữu chậm rãi nhai kẹo, thong dong trả lời: "Tôi là vì muốn tốt cho anh ta thôi."
Sữa chua thì đã bán hết, trong ba lô giờ chỉ còn một chai nước mà cô mang ra từ không gian, đó là nước linh tuyền. Với thể trạng của Hứa Khang hiện tại, uống vào là "thăng thiên" ngay.
Chỉ tiếc, không ai tin cô.
Quách Dao tức đến mặt mày xanh mét, kéo tay Hứa Khang lướt ngang qua Đường Dữu, giọng lạnh tanh: "Chồng à, sắp tới khách sạn rồi, chúng ta uống nước ở đó."
Những khách mời vừa còn vây quanh Đường Dữu giờ đều lặng lẽ rút xa, chỉ còn Trương Hiểu Nghiên vẫn đứng bên cô, những người khác thì né tránh như cô là cái gai.
Trương Hiểu Nghiên thở dài: "Cô Đường, cô hơi bốc đồng rồi."
Cô ta là người ngoài giới, không rõ tai tiếng trước kia của Đường Dữu. Nhưng chuyện lúc nãy, Đường Dữu đã sẵn lòng chia sẻ đồ ăn, nghĩa tình ấy, cô ta ghi nhớ.
Đường Dữu thản nhiên nhún vai: "Không sao, dù gì tôi cũng đâu có ý định lăn lộn trong giới này."
Trương Hiểu Nghiên cứng họng, không biết nói gì thêm. Lục Vọng thì khác, ánh mắt sâu thẳm nheo lại, như thể đang nghiền ngẫm điều gì đó.
Đúng lúc cả nhóm đã mệt rã rời, thì trước mắt cuối cùng cũng hiện ra khách sạn ở lưng chừng núi.
Đó là một khách sạn mang kiến trúc lâu đài châu Âu, nằm ẩn giữa làn sương mờ ảo nơi sườn núi, vừa huyền bí vừa xa hoa.
Tiếng reo hò vang lên khắp nơi.
Chỉ có Đường Dữu là đứng yên tại chỗ, ánh mắt chăm chăm nhìn vào tầng sương dày đặc bao quanh khách sạn, mãi vẫn chưa nhấc chân lên nổi.