Chương 5

Anh Diễn Ngoan, Tôi Giả Yếu, Bắt Tay Nhau Càn Quét Giới Huyền Học

Nhất Chỉ Tiểu Thiền Thiền 11-09-2025 21:01:50

Đường Dữu lạnh mặt: "Đừng có ra vẻ dễ thương, thật mất mặt. Mi sống tròn một trăm tuổi rồi còn gì. Cút đi!" Nói rồi, cô không chút biểu cảm mà đè đứa nhỏ xuống, vung tay ném thẳng nó trở lại không gian. Cửa truyền tống chỉ mở trong thời gian rất ngắn. Đường Dữu nghĩ đến căn tứ hợp viện trống trơn của mình, chỉ đành tranh thủ từng giây chọn bừa vài món cần dùng. Chẳng hạn như bộ trà cụ bằng ngọc trắng này... chính là chiến lợi phẩm cô giật được từ tay vua zombie. Hay chiếc đèn pin kia, vốn là "vũ khí bí mật" gì đó của thủ lĩnh căn cứ, cô không hiểu, nhưng đèn phòng ngủ hỏng rồi, cần có thứ gì đó để chiếu sáng. À, còn cả mấy gói đồ ăn nữa. Thức ăn trong không gian đều chứa linh khí, ăn vào cực kỳ tốt cho cơ thể... lấy hết! Đường Dữu hơi xấu bụng. Cô xách túi rác đen to đùng, nhét đầy một bao, không ngờ đồ nhiều quá khiến bên trên nặng, bên dưới nhẹ, nhìn là biết sắp nhào đầu xuống thùng. Mà một khi thời gian hết cô vẫn chưa ra ngoài, thùng rác sẽ trở lại trạng thái ban đầu. Nghĩ đến cái thùng rác bẩn thỉu kia, Đường Dữu vẫn luôn bình tĩnh trước mọi biến cố cũng bắt đầu trở nên luống cuống. Cứu... có ai cứu cô không?! Đúng lúc đó, một bàn tay nắm lấy cổ chân cô, nhẹ nhàng nhấc lên. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Đường Dữu được kéo ra khỏi thùng rác. Chỉ một giây sau, thùng rác lập tức khôi phục nguyên dạng. Đường Dữu vẫn còn hoảng hốt, ngoái đầu cảm kích nói lời cảm ơn: "Cảm ơn, anh..." Người trước mặt có khí chất xuất chúng, dáng người cao ráo, khoác một chiếc áo vest chỉnh tề. Dưới ánh nắng gay gắt, hoàn toàn không giống vẻ nhếch nhác của Lục Văn Hạc, trán anh không vương lấy một giọt mồ hôi, cả người sạch sẽ như bước ra từ phòng máy lạnh. Đôi mắt đào hoa cong cong, nụ cười lịch thiệp, là một thanh niên cực kỳ đẹp trai! Đường Dữu thế mà lại bị... trai đẹp hút hồn. Không kìm được, cô làm liều: "Anh gì ơi, anh có đang thiếu tiền không?" Lục Vọng: "Có." Đường Dữu: "Tôi muốn thuê anh làm bạn trai tạm thời, lương tính theo tháng. Anh thấy sao?" Lục Vọng: "Được. Xin hỏi, mức lương bao nhiêu?" Câu hỏi khiến Đường Dữu nghẹn lời. Cô vốn không rõ mức giá thị trường ở thế giới này, dù chủ nhân thân xác đã hai mươi tuổi, nhưng trên danh nghĩa nhà họ Lâm chưa từng bạc đãi cô, nói trắng ra là từ nhỏ tới lớn cô chưa từng phải va chạm với đời. "Chờ chút, tôi gọi điện hỏi người quản lý." Cô cần hỏi xem, cái chương trình hẹn hò kia trả cát-xê bao nhiêu. Một lúc sau, cô dập máy, giọng nghiêm túc: "Tôi tham gia show, thù lao năm trăm nghìn, chia đôi mỗi người hai trăm năm mươi nghìn, anh thấy ổn không?" Lục Vọng từng điều tra cô, biết rõ chuyện chương trình hẹn hò kia. Anh không có nhiều định kiến, ngược lại còn thấy thú vị. "Được thôi." Đường Dữu để mái lưa thưa ngang trán, lúc cười trông rất ngoan ngoãn, hai lúm đồng tiền nhỏ xinh hiện rõ, làn da trắng mịn dưới nắng gần như phát sáng, khiến người ta lóa mắt. Cô không nghi ngờ gì người trước mặt, phần lớn là vì... cô biết xem tướng. Trán cao đầy đặn, cằm tròn vuông vức... điều quan trọng nhất là: mệnh cách Tử Vi. Nếu là thời cổ đại, đây chính là tướng đế vương rồi còn gì! Người trước mắt này, không chỉ đẹp ở gương mặt, mà đến cả khí chất, linh hồn cũng toát ra vẻ cuốn hút và giàu có... đúng kiểu được ông trời ưu ái cho ăn cơm bằng "nhan sắc" và "mệnh số". Nhưng cũng vì thế, vấn đề mới xuất hiện... Một người như thế, sao lại có mặt ở đây? Đường Dữu hỏi sơ tình hình của anh. Lục Vọng giữ nguyên gương mặt tuấn tú không tì vết, nhẹ nhàng mỉm cười, lên tiếng: "Nghe nói chủ nhân căn nhà cổ ở khu Nhị Hoàn đã quay về. Tôi tới để hỏi thử xem chủ nhà có cần mua bảo hiểm không."