Anh Diễn Ngoan, Tôi Giả Yếu, Bắt Tay Nhau Càn Quét Giới Huyền Học
Nhất Chỉ Tiểu Thiền Thiền11-09-2025 21:01:49
Vừa hô khẩu hiệu xong, cô cúi đầu chui tọt vào.
Trên livestream, khán giả cạn lời trước màn hành động kỳ quặc này.
[Ủa ủa gì vậy? Mọi người đang tìm hươu, Đường Dữu thì làm gì thế? Định tìm hươu trong thùng rác à?]
[Từ lúc bị cả mạng xã hội quay lưng, cô ta bắt đầu mê chui vào thùng rác. Không nhớ nổi là lần thứ mấy tôi thấy cô ta đi lượm rác rồi. ]
[Không thể tin nổi, có người vẫn thích Đường Dữu á?]
[Một cô minh tinh mất nết chuyên đi lượm rác mà cũng có fan, lại còn được tung hô như cứu tinh? Tụi bây định chọc cười cả nước hả?]...
Livestream lại tiếp tục nổ ra tranh cãi, thậm chí còn leo thẳng lên hot search.
Trong khi đó, vài nhóm người đang dán mắt theo dõi diễn biến, đặc biệt là các nhân vật từ hội huyền học, chẳng ai dám chớp mắt.
"Đạo trưởng, khách sạn loạn rồi, hình như sắp có biến lớn. Đám người đó... còn cứu được không?"
"Có Lục đại ở đó, không đến mức chết sạch. Chỉ là... thương vong bao nhiêu thì chưa biết."
"Haiz... cứu được người nào hay người đó. Mau liên hệ bên ứng cứu, bảo họ chuẩn bị sẵn xe cứu thương ở chân núi."
Tình hình đã nghiêm trọng đến mức cơ quan chính phủ phải bắt tay với giới huyền học. Chỉ vài tiếng sau, cả khu vực quanh Lộc Sơn bị phong tỏa hoàn toàn, cấm vào. Cảnh sát, xe cấp cứu... túc trực đầy đủ.
Mà lúc này, bên trong khách sạn...
Đường Dữu nhìn lại không gian cá nhân của mình, không ngờ lại tìm thấy một đống bùa chú cũ. Đó là mấy tờ cô từng vẽ lúc rảnh rỗi, ban đầu chỉ để giết thời gian, ai ngờ chúng thực sự có hiệu quả với zombie. Chẳng qua sau này có nhiều công cụ mạnh hơn, đống bùa ấy cũng dần bị cô lãng quên.
Cô gom bùa cho vào túi, khóe mắt lại liếc thấy một cây hướng dương.
Không phải loại bình thường, là hướng dương biến dị thời mạt thế, thứ duy nhất nó mê chính là... thịt zombie.
Không gian vẫn đang dao động, cánh cửa chưa ổn định, thời gian thì không chờ người. Đường Dữu chẳng kịp nghĩ nhiều, ôm lấy cây hướng dương rồi lập tức rời khỏi thùng rác.
Lục Vọng đứng bên quan sát từ nãy đến giờ. Tuy đã thay đổi cách nhìn về cô, nhưng vẫn không nhịn được thắc mắc. Lúc nào cũng bới thùng rác, rốt cuộc là để làm gì?
Mà lúc này, hành động của cả đoàn lại khiến quản lý khách sạn nổi trận lôi đình. Một đám người chết tiệt, dám làm loạn trong địa bàn của hắn ta, hoàn toàn không để hắn ta vào mắt! Đã thế...
Hắn ta phải giết sạch!
Lột da từng đứa một!
Trói hồn chúng lại, khiến cả lũ vĩnh viễn không thể siêu sinh, mãi mãi làm nô lệ trong khách sạn này!
Đường Dữu xách theo túi nhựa đen lớn, vừa nhét hết đồ vào thì, xoạch, toàn bộ đèn trong khách sạn bỗng dưng phụt tắt.
Trong bóng tối dày đặc, tiếng hét lan khắp bốn phương tám hướng.
Đường Dữu hơi nhíu mày, biết ngay là quản lý đã nổi điên, định ra tay sớm hơn dự kiến. Cô thì không hề sợ, chỉ thấy tiếc cho đám người vô tội sắp bị vạ lây.
Không nói nhiều, cô chen qua đám đông hỗn loạn tìm đến đạo diễn.
"Cầm lấy, chia cho mọi người."
Nghĩ đến nhân vật mình đang đóng, cô bổ sung: "Nhưng cấm nói là tôi đưa, nghe rõ chưa?"
Lúc đó đạo diễn cũng đang hét toáng giữa đám đông, thậm chí là người la lớn nhất. Một bịch đồ bỗng nhét vào tay khiến ông ta ngớ người, vừa định mắng thì nghe ra giọng Đường Dữu, lập tức như thấy Phật sống, suýt nữa bật khóc: "Chị Đường! Giờ phải làm sao? Chị là niềm hy vọng duy nhất của tôi đó!"
Đường Dữu bình tĩnh nói: "Trong túi là bùa, tạm thời giữ mạng cho mấy người. Còn lại, đừng chạy loạn là được."
Nói xong cô quay người lên tầng hai, phải lấy đèn pin, không thể để bóng tối làm họ rơi vào thế yếu.