Chương 26

Anh Diễn Ngoan, Tôi Giả Yếu, Bắt Tay Nhau Càn Quét Giới Huyền Học

Nhất Chỉ Tiểu Thiền Thiền 11-09-2025 21:01:50

Mọi người: "..." Trương Khâu ban đầu còn bán tín bán nghi, cảm thấy đoàn làm phim chắc cũng không đến mức tàn nhẫn như vậy. Nhưng bảo anh ta liều thì... thôi miễn. "Thế... thôi khỏi đi." Những người khác cũng đồng loạt gật đầu tán thành. Không biết từ khi nào, tất cả đã ngầm lấy Đường Dữu làm trung tâm. Lúc này, Lục Vọng đột nhiên mỉm cười, vô tội rút điện thoại ra: "Có ai liên lạc được với đoàn làm phim không? Máy tôi bị lỗi rồi." Anh đang thử, thử xem Tiểu Dữu Tử này thật sự cố tình cản mọi người, hay chỉ trùng hợp. Lời anh vừa dứt, những người khác cũng rối rít lấy điện thoại ra kiểm tra. Gần như ngay lập tức, sắc mặt ai nấy đều trầm xuống: "Có ai gọi được không? Máy tôi không có sóng." "Tôi cũng vậy." La Nham sắp phát điên, thần kinh căng như dây đàn: "Không lẽ... thật sự có ma?" Đường Dữu thản nhiên: "Không thể nào. Chắc chắn là chiêu trò của đoàn chương trình. Họ còn có thể cho người đóng giả ma để dọa chúng ta, thì việc chặn sóng điện thoại đâu phải chuyện gì lớn." Một câu này, mọi người lại thấy có lý. La Nham cũng dần bình tĩnh lại, chỉ là anh ta nhất quyết không muốn ngủ lại căn phòng kia nữa: "Thế... tôi với Tiểu Nghiên tối nay ngủ ở đâu?" Quách Dao thì vẫn còn lo lắng về Hứa Khang, sợ nửa đêm lại xảy ra chuyện gì lạ lùng. Có người ngủ cùng thì cô ta cũng yên tâm hơn. "Hứa Khang say rượu, bị trói vứt dưới đất rồi. Hay tối nay cô Trương ngủ cùng tôi một đêm?" La Nham nghe đến tên thị hậu thì cũng yên tâm được phần nào. Nhưng Trương Hiểu Nghiên lại hỏi ngược: "Thế còn anh? Anh ngủ đâu?" La Nham đáp ngay: "À, ảnh đế ngủ một mình đúng không? Anh đến tìm anh ấy." Vừa nói xong, Trương Hiểu Nghiên bỗng nhận ra, các khách mời khác đều đã ra đây, chỉ có ảnh đế là chưa thấy bóng dáng. Cô ta nói: "Vậy em đi cùng anh. Nếu anh ấy không đồng ý, mình bàn lại sau." La Nham gật đầu rồi đi cùng cô. Những người khác thấy vậy cũng không tiện ở lại, đều đi theo. Chỉ riêng Đường Dữu, chậm chân hơn một nhịp. Cô vốn định nhân cơ hội giải quyết "con ma trong nhà vệ sinh", nhưng Lục Vọng cứ dính chặt lấy cô không rời. Cô bất lực nhìn anh: "Vọng Vọng, anh dính người quá đấy. Anh có thể đi chung với họ mà." Lục Vọng cười tươi: "Bọn họ có trả tiền cho tôi đâu, sao tôi phải dính lấy họ? Tôi là người rất chuyên nghiệp đấy nhé." Đường Dữu: "... Nghe cảm động ghê." Lục Vọng gật gù: "Cảm động là đúng rồi." Đường Dữu nheo mắt: "Nhưng thật ra... không cần đâu." Lục Vọng làm như không nghe thấy: "Đi thôi, Dữu Dữu, mình cùng đi gặp ảnh đế." Đường Dữu trầm ngâm chốc lát. Nếu cô đi khỏi đây, cái thứ trong phòng kia chắc chắn sẽ nhân cơ hội thoát ra. Nghĩ vậy, cô nói: "Nếu con ma đó bất ngờ chạy ra ngoài, ai mà biết tối nay nó có mò vào phòng chúng ta không? Thế thì nguy lắm." Lục Vọng khẽ cong khóe môi, ý cười lặng lẽ lan trong đôi mắt đào hoa. "Dữu Dữu nói đúng lắm. Vậy cô định xử lý thế nào đây?" Đường Dữu đáp: "Nếu không chắc đó có phải nhân viên của tổ chương trình hay không, thì dĩ nhiên là phải tìm quản lý khách sạn." Quản lý khách sạn bị cú đạp của Đường Dữu đá cho tơi tả, cả người lẫn giày dường như tan biến vào hư không. Giờ hắn ta chỉ còn cố gắng níu giữ chút hơi tàn âm u để bám trụ. Lết được một chiếc giày, hắn ta miễn cưỡng ấn nó lên mắt cá chân trống trơn của mình, đi đứng cũng khó khăn, bước thấp bước cao, trông chẳng khác gì hồn ma lạc lối. Đường Dữu vờ như chẳng nhìn thấy, chỉ tay về phía cánh cửa đã đóng chặt: "Quản lý, khách sạn các người làm ăn kiểu gì thế? Tôi muốn khiếu nại!"