Anh Diễn Ngoan, Tôi Giả Yếu, Bắt Tay Nhau Càn Quét Giới Huyền Học
Nhất Chỉ Tiểu Thiền Thiền11-09-2025 21:01:50
Đường Dữu khẽ "hừ" một tiếng, ánh mắt quét qua bộ vest anh đang mặc, chợt bừng tỉnh.
Thảo nào giữa mùa hè nóng nực lại mặc vest chỉnh tề. Thì ra là dân bán bảo hiểm!
Thật không dễ dàng gì, đại ca ơi...
"Anh làm nghề này rồi tham gia chương trình với tôi có bị trùng lịch không đấy?"
Lục Vọng đáp với giọng đầy chuyên nghiệp: "Không đâu. Thời gian làm việc của tôi khá linh hoạt. Nếu vị tiểu thư đây có thể ký với tôi vài hợp đồng bảo hiểm, thì tôi dám chắc tháng tới sếp tôi sẽ không làm phiền nữa."
Hai ngày trước, vì muốn dứt hẳn quan hệ với Lâm gia, Đường Dữu đã không màng nhận lấy một đồng. Giờ cô đang giữ trong người khoản tiền lớn, nhưng lại không thể động tới. Trong thẻ thì chỉ còn vài trăm đồng, đến cơm còn lo không nổi, mua gì nổi bảo hiểm chứ.
"Thôi đi, chủ nhà nghèo rớt mồng tơi, chẳng có tiền mua bảo hiểm đâu." Cô nói rồi, lại lo anh không chịu hợp tác, bèn chủ động đề xuất: "Đã nhận làm bạn trai tạm thời, thì phải hợp pháp hợp lệ. Đi, ký hợp đồng với tôi trước đã."
Lục Vọng đứng yên tại chỗ, đôi mày khẽ chau lại, gương mặt tuấn tú lộ vẻ nghi ngờ: "Cô không có tiền, vậy có trả nổi phí thuê bạn trai tạm thời không? Tôi không chấp nhận nợ lương đâu."
Thái độ thận trọng và vẻ không mặn mà muốn đi theo khiến Đường Dữu hoàn toàn tin rằng anh cũng chẳng khá khẩm gì.
"Chờ chúng ta bắt đầu quay chương trình, bên tổ chức sẽ ứng trước một khoản thù lao. Lúc đó tôi đưa tiền cho anh."
Lục Vọng liếc nhìn căn tứ hợp viện trước mặt. Trước đây từng có không ít đạo sĩ muốn bước chân vào nơi này, nhưng hoặc là bị lạc đường, hoặc là chưa kịp thấy gì rõ ràng đã bị thứ gì đó quăng ra ngoài, vô cùng thê thảm.
Thậm chí từng có những ác quỷ thèm khát địa thế phong thủy hiếm có nơi đây, tìm cách xâm chiếm, nhưng không ai trong số chúng sống sót rời khỏi. Tuy chưa gây ra vụ án mạng nào, nhưng năng lực âm u quá mức, lỡ đâu một ngày nào đó mất kiểm soát thì hậu quả khôn lường. Vì thế nơi này mới bị liệt vào khu vực nguy hiểm cấp S.
"Vậy tôi có thể ở tạm đây thời gian này không? Cô đừng hiểu lầm, nhà tôi mới phá sản, giờ chẳng có chỗ về. Nơi làm việc thì không cung cấp chỗ ở, nên mới mạo muội hỏi vậy thôi."
Chỉ vài câu ngắn ngủi, nhưng thông tin thì đầy ắp.
Đường Dữu lập tức hiểu ra vì sao anh nhìn sang trọng vậy mà lại phải đi bán bảo hiểm. Nhưng loại người như thế, sớm muộn gì cũng sẽ gượng dậy được thôi. Cô cũng chẳng ngại, nói: "Trong nhà còn nhiều phòng, anh muốn chọn phòng nào thì cứ chọn. Nhưng tôi không lo cho mấy thứ thiết yếu đâu. Mền gối đồ dùng gì thì tự lo nha."
Lục Vọng bước vào tứ hợp viện theo sau Đường Dữu một cách dễ dàng, không bị bất kỳ lực cản nào. Hàng mày anh khẽ nhướng lên.
Xem ra tứ hợp viện này có linh tính, người ngoài không dễ vào được, trừ khi người Đường gia chấp nhận.
Anh đảo mắt nhìn quanh. Nội thất xa hoa, sân vườn hoa nở rực rỡ, tựa như luôn có người chăm sóc kỹ lưỡng.
Để tìm hiểu vị tiểu thư thừa kế thần bí này, Lục Vọng quyết định dọn đến phòng sát vách cô.
Phòng ngủ rộng rãi, dù có vài món đồ hơi cũ kỹ nhưng cách bày trí vẫn lộ rõ khí chất xa hoa một thời.
Đường Dữu nhìn căn phòng rộng gần bằng phòng mình, cô bỗng nhiên nhớ tới cái giường của mình.
"Này... anh tên gì vậy?"
Lục Vọng đáp: "Tôi họ Lục, gọi là Lục Vọng."
Đường Dữu gật đầu: "Tôi tên Đường Dữu, 'Dữu' trong trái bưởi. À phải rồi, anh Lục, anh thử ngồi lên giường đi xem có vừa không?"