Chương 12

Anh Diễn Ngoan, Tôi Giả Yếu, Bắt Tay Nhau Càn Quét Giới Huyền Học

Nhất Chỉ Tiểu Thiền Thiền 11-09-2025 21:01:50

Đường Dữu khoanh tay, giọng lạnh lùng: "Tôi cũng nói là kiểm tra thông thường rồi, vậy còn sợ cái gì?" Mặt mày chuyên viên trang điểm tái mét, nhưng vẫn cố cứng miệng: "Tôi không sợ! Chỉ là... tôi còn việc khác, phải đi ngay bây giờ!" Phương Oánh Oánh luôn xem trọng gương mặt mình, vừa nghe Đường Dữu nói vậy, lại thấy chuyên viên trang điểm định bỏ chạy thì lập tức mất kiểm soát. Cô ta nhào tới như phát điên. Mặt cô ta đã bị cào đến rớm máu, từng giọt máu nhỏ xuống, rơi thẳng lên người chuyên viên trang điểm. Người kia sợ đến thất thần, gào rú như điên: "A a a! Tránh ra! Cút đi!" Phản ứng ấy kỳ lạ đến mức khiến người ta nghi ngờ. Là bạn gái của ảnh đế, Phương Oánh Oánh đâu phải người hiền lành gì, thấy thế lập tức nổi cơn nghi ngờ. "Cô đã dùng gì lên mặt tôi? Mau nói đi!" "Có phải cô ghen tị với tôi vì tôi là bạn gái của anh Cảnh An, nên mới cố tình hãm hại tôi?" "Con tiện nhân này! Cảnh An là của tôi! Cô đừng hòng cướp đi từ tay tôi!" Không biết sức mạnh từ đâu trỗi dậy, Phương Oánh Oánh hất văng những người đang cố giữ mình. Cô ta thấy trong tay chuyên viên trang điểm là chai kem nền vừa nãy mình dùng, liền giật lấy rồi đổ thẳng lên người đối phương. "Là cô!" "Chính cô hại tôi!" Cảnh tượng xảy ra quá đột ngột, khiến khán giả đang xem livestream sững sờ. [WTF? Mới quay đi lấy ly nước, quay lại thì chuyện gì xảy ra vậy trời?!] [Trời đất! Không phải Phương Oánh Oánh luôn xây dựng hình tượng hoa nhài ngây thơ sao? Vừa rồi trông đáng sợ quá!] [A a a! Mọi người nhìn kìa, trên mặt chuyên viên trang điểm cũng bắt đầu nổi mẩn đỏ rồi! Kinh quá đi mất!] Hiệu quả của kem nền thật sự quá nhanh. Đường Dữu rùng mình, thầm nghĩ: Gương mặt này chắc tiêu rồi. Nhưng cô lại thấy tò mò, phải hận thù sâu đến mức nào mà ra tay tàn độc đến vậy? Phòng hóa trang rối loạn như ong vỡ tổ. Bảo vệ đã kịp lao vào, ép được Phương Oánh Oánh xuống đất. Nhưng khi cô ta bị khống chế, thì đến lượt chuyên viên trang điểm điên cuồng cào rách cả mặt mình. Đạo diễn tức đến đen mặt. Giới này thủ đoạn dơ bẩn ông ta gặp nhiều rồi, vừa nhìn là đoán ra chuyện không đơn giản. "Đưa cả hai người đi bệnh viện ngay!" Ông ta quát lớn. Đúng lúc đó, Đường Dữu yếu ớt giơ tay lên: "Đạo diễn, chuyện này rõ ràng không phải dị ứng thông thường. Đây là có người cố tình hãm hại. Phải báo công an thôi!" Lục Vọng đứng gần cô, lo lắng xung quanh quá hỗn loạn, sợ có người nhân cơ hội làm cô bị thương, liền tự động đưa cô vào phạm vi bảo vệ của mình. Nào ngờ cô lại chủ động bước ra. "Dữu Dữu, cô sao vậy?" Lục Vọng hỏi. Đường Dữu nhún vai: "À, không có gì. Tự nhiên phát bệnh sợ xã hội thôi." Đạo diễn ôm đầu đau khổ: "Báo công an hay không, phải hỏi ảnh đế. Anh ta quyết thì báo." Tần Cảnh An lúc này mắt vẫn dán chặt vào Phương Oánh Oánh, chẳng để tâm đến chuyện khác. Ngược lại, người quản lý của anh ta, giờ mới hớt hải chạy đến, đảo mắt một vòng rồi lập tức chen lời: "Phải rồi, chuyện nghiêm trọng thế này, nhất định phải báo công an! Cô đây là cô Đường đúng không? May mà có cô nhắc nhở!" Mấy tháng nay, ảnh đế cư xử cực kỳ kỳ quặc, phim không quay, suốt ngày bám theo cô trợ lý kia. Nếu bảo là cô ta tốt thì thôi đi, đằng này lại còn là kiểu người biết gây chuyện! Quản lý đã tức đến mức suýt hói đầu, giờ được Đường Dữu nhắc nhở, trong lòng lại thấy có lý. Dù sao thì để công an vào cuộc cũng chẳng thiệt gì, biết đâu còn điều tra ra được thứ gì hữu ích.