Anh Diễn Ngoan, Tôi Giả Yếu, Bắt Tay Nhau Càn Quét Giới Huyền Học
Nhất Chỉ Tiểu Thiền Thiền11-09-2025 21:01:49
Cô kiếm đại một chiếc ghế sofa mềm êm, ngả người nằm nhoài ra, thản nhiên tuyên bố: "Hướng dương à, ta chạy không nổi nữa rồi, trông cậy cả vào mi đấy."
Đóa hướng dương trong không trung khẽ xoay vài vòng, thậm chí còn lấy cánh hoa vàng rực cọ nhẹ lên má cô, làm nũng.
Kết quả bị từ chối thẳng thừng.
"Eo ơi, vừa mới ăn đám ma quỷ kia xong, đừng có cọ lên người ta. Đợi chút nữa rửa sạch rồi ta cho cọ tiếp."
Hoa hướng dương chẳng hề giận, vẫn vui vẻ lắc lư như cũ.
Từ một đóa hoa nhỏ cỡ bàn tay, nó càng lúc càng to, tốc độ cũng nhanh hơn. Ban đầu xử lý một con ác quỷ phải mất vài miếng, sau thì chỉ cần một phát, nuốt trọn cả con.
Chưa bao lâu, đến cả tên quản lý khách sạn cũng bị ép hiện hình.
Bộ dạng ban đầu hung hăng giờ đã chẳng còn. Hắn ta trông thê thảm đến đáng thương, một chân đã bị hướng dương ăn mất, dưới ánh đèn pin trấn áp, gã phải quỳ sụp dưới đất, khuôn mặt vặn vẹo gào nhìn Đường Dữu, con mắt phải đen sì như hố không đáy, cứ như muốn hút người vào.
Đường Dữu "chậc" một tiếng, giơ chân đá thẳng vào ngực hắn ta: "Nói đi, rốt cuộc ông là ai?"
Cú đá đó làm phần ngực hắn ta mờ đi thấy rõ.
Gương mặt gớm ghiếc lại một lần nữa méo mó, nhưng lần này không còn vẻ lạnh lẽo rợn người như trước, mà giống như kẻ đang hấp hối vùng vẫy lần cuối. Trông đáng sợ, nhưng uy lực chẳng còn là bao.
"Giết tao rồi, chúng mày cũng không thoát khỏi đây đâu."
Đường Dữu lại cho thêm cú nữa: "Không biết nói chuyện cho tử tế à?"
Cú này đá hắn ta ngã hẳn xuống đất. Hai mắt hắn ta vẫn âm trầm, nhưng rõ ràng đã là kẻ sắp tàn lực. Chỉ còn mỗi nụ cười nhếch mép ghê tởm là vẫn cố tồn tại.
"Ha ha ha... Giết tao, chúng mày cũng ra không được. Mày tưởng vấn đề của Lộc Sơn chỉ có mình tao thôi à?"
Đôi mắt lanh lợi của Đường Dữu khẽ động. Cô ôm chú hươu con dưới chân lên, hỏi với vẻ bất ngờ: "Ông đang nói tới nó à?"
Sắc mặt gã quản lý lập tức biến đổi.
Đường Dữu cười rạng rỡ như vừa trúng số: "Tôi chỉ thử hù dọa chơi thôi, ai ngờ ông phản ứng thật."
Gã quản lý tức đến hộc máu, gào lên đầy tuyệt vọng: "Mày không biết gì cả! Sao lại dắt nó vào khách sạn?!"
Đường Dữu vô tội nhún vai: "Đâu phải tôi dắt, nó tự bám theo tôi mà."
Nói xong lại xoa xoa đầu nai con: "Đúng không?"
Hươu nhỏ hớn hở kêu "yo yo!"
Giữa tiếng kêu mát lành vang vọng ấy, ánh sáng bỗng bất ngờ ập đến, xua tan màn đêm bao trùm cả khách sạn.
Mọi người vỡ òa trong mừng rỡ, nước mắt cũng rơi không kìm được.
Đường Dữu cũng không ngờ hươu nhỏ lợi hại đến thế, cô ôm lấy khuôn mặt nó, tròn mắt ngạc nhiên: "Trời ơi, mi siêu thế mà giờ ta mới biết đấy!"
Hươu nhỏ vênh mặt, ngẩng đầu đầy kiêu hãnh. Nhưng chưa kịp hưởng thụ, đã nghe Đường Dữu bổ sung: "Nhưng bánh ngô thì vẫn là của ta nha."
Hươu nhỏ: !!!
Hai mắt tròn long lanh như pha lê mở to, không dám tin vào tai mình.
Đường Dữu bật cười: "Cơ mà nếu mi dẫn chúng ta thoát khỏi đây, ta nhường bánh ngô cho mi."
Ồ hố, vậy là bắt đầu mặc cả với hươu rồi đấy...
Quản lý khách sạn tức đến nổ phổi. Hắn ta bám trụ ở Lộc Sơn suốt cả trăm năm, ngay cả những đạo sĩ pháp lực cao cường từng đến trừ tà cũng đều bại dưới tay hắn ta. Thế mà hôm nay lại bị một con người trông vô hại, mặt mũi dễ thương, quét sạch không còn mảnh giáp.
Hắn ta không cam lòng!
Làn sương đen đang tan ra xung quanh hắn ta bỗng chốc tụ lại một lần nữa, lượn lờ u ám quanh người, khí tức ma quỷ nổi lên hừng hực, tưởng như sắp hoàn toàn hóa thành lệ quỷ cuồng nộ.