Chương 17

Anh Diễn Ngoan, Tôi Giả Yếu, Bắt Tay Nhau Càn Quét Giới Huyền Học

Nhất Chỉ Tiểu Thiền Thiền 11-09-2025 21:01:50

Không ngờ hôm nay lại có chút duyên phận với nơi này. Hướng dẫn viên nhớ đến phần thưởng mình từng nói, liền giơ cao lá cờ nhỏ, cười tươi nói: "Vậy lát nữa đến khách sạn giữa lưng chừng núi, Lục tiên sinh sẽ được quyền chọn phòng trước." Tiết mục nhỏ này nhanh chóng trôi qua, không ai để tâm nhiều. Dù sao cũng chỉ là quyền chọn phòng, chẳng đáng để ganh tị. Hướng dẫn viên tiếp tục giới thiệu về Lộc Sơn: "Sở dĩ gọi là Lộc Sơn là vì nơi đây có rất nhiều hươu. Một lát nữa khi chúng ta leo lên núi, nếu may mắn, có thể bắt gặp những chú nai con rất đáng yêu. À, trong khách sạn cũng có sẵn thức ăn cho hươu, ai thích có thể thử trải nghiệm cho hươu ăn nhé." Lộc Sơn không phải khu du lịch nổi tiếng, khách thập phương cũng không nhiều, hàng quán xung quanh lại càng ít. Nhưng cảnh sắc thì thực sự rất đẹp và yên bình. Với những ai đã quá quen với ồn ào phố thị, đây đúng là nơi lý tưởng để thư giãn. Chỉ là không khí trên núi hơi lành lạnh. Lúc vừa xuống xe, mọi người còn chưa cảm nhận rõ, đi được một đoạn thì ai nấy bắt đầu co ro. Đa phần đều mặc đồ mát mẻ mùa hè, chỉ trừ Lục Vọng. Tổ chương trình cố tình không nhắc nhở trước, muốn xem phản ứng của các khách mời thế nào. Ảnh đế Tần Cảnh An lẻ loi một mình, từ khi Phương Oánh Oánh không còn ở bên, anh ta như người mất hồn. Những cặp còn lại thì khác. La Nham đã quỳ gối xuống, nói: "Yến Yến, lạnh quá, anh cõng em nhé, mình mau lên núi." Gương mặt thanh tú của Trương Hiểu Nghiên đỏ ửng vì ngượng: "Anh đừng đùa, nhiều người nhìn đấy." La Nham nở nụ cười tự nhiên: "Nhìn thì nhìn, chúng ta là cặp đôi chính danh, có gì phải ngại." Cuối cùng, Trương Hiểu Nghiên không cản nổi, đành đỏ mặt trèo lên lưng anh ta. Hứa Khang nhìn cảnh ấy, khẽ thở dài: "Dao Dao dạo gần đây anh bị đau thắt lưng, đoạn đường này, anh không cõng em nổi đâu." Quách Dao giơ tay đấm vào vai anh ta một cái: "Ai cần anh cõng chứ, em tự đi được." Những khách mời còn lại, kiểu nghệ sĩ chuyên chạy show như Hoắc Ninh Thư và anh chàng kia cũng vậy. Chỉ khác là anh ta đang "hẹn hò" giả với một nữ diễn viên theo chiến lược ghép cặp của công ty. Khi độ hot giảm thì sẽ tự động giải tán. Làm nghệ sĩ thì đương nhiên phải tranh thủ thể hiện tình cảm một chút khi có máy quay. Trang Khâu cũng quỳ xuống, cười sang sảng: "Ninh Thư, tới đây anh cõng." Lúc này, mọi người đã đi xa gần hết, chỉ còn lại Đường Dữu, Lục Vọng và ảnh đế tạm thời độc thân Tần Cảnh An. Thấy Đường Dữu nhìn sang, Lục Vọng chẳng tỏ vẻ muốn "tình chàng ý thiếp" gì cả. Ngược lại còn thản nhiên nói: "Dữu Dữu, cái này là tính phí riêng đấy." Đường Dữu: "..." Núi Lộc Sơn không cao lắm, từ chân núi đi bộ lên đến lưng chừng chỉ mất khoảng một tiếng đồng hồ. Từ sáng sớm, đoàn khách đã ngồi xe hơn hai ba tiếng, giờ này ai nấy đều đói meo bụng réo ầm ầm. Chỉ có mình Đường Dữu là vẫn còn sức. Cô đã dùng hết mấy trăm đồng còn sót lại của nguyên chủ để mua một đống đồ ăn vặt, dọc đường không ngừng nhai nhóp nhép. Hành lý lớn đã có người mang thẳng lên khách sạn, các khách mời chỉ cần tự xách theo đồ dùng cá nhân. Nhưng đồ cá nhân thì cũng chỉ có điện thoại hay ví tiền, không ai nghĩ đến chuyện mang theo đồ ăn. Lúc vừa xuống xe còn hăm hở bao nhiêu, giờ thì từng người một bắt đầu đuối sức, bước không nổi. La Nham lúc đầu còn gắng gượng cõng bạn gái, giờ thì gần như rã rời nhất nhóm, lè lưỡi ngồi bệt xuống lối mòn giữa sườn núi.