Chương 14

Anh Diễn Ngoan, Tôi Giả Yếu, Bắt Tay Nhau Càn Quét Giới Huyền Học

Nhất Chỉ Tiểu Thiền Thiền 11-09-2025 21:01:50

Bị ngấy thật sự. Lục Vọng vẫn đang giúp cô bóc đồ ăn. Là bạn trai hợp đồng, đại lão Lục không hề tỏ vẻ cao cao tại thượng, trái lại còn chu đáo đến mức khiến Đường Dữu cảm động muốn rơi nước mắt. "Cô sao vậy?" Anh cầm một hộp sữa chua đưa cho cô, bàn tay thon dài với các đốt xương rõ ràng, đẹp như tác phẩm nghệ thuật "Còn uống không?" Đường Dữu lập tức giơ tay nhận lấy: "Uống chứ!" Uống một hộp sữa chua, giải ngấy chút đã. Lục Vọng cắm ống hút vào hộp sữa chua, ánh mắt vô tình lướt qua bóng lưng của Hứa Khang ở hàng ghế phía trước. Đôi mắt vừa rồi còn đong đầy ý cười, giờ lại phủ một lớp băng lạnh. "Dữu Dữu thấy Hứa Khang thế nào?" Một câu hỏi chẳng đầu chẳng cuối khiến Đường Dữu đang hút sữa chua cũng phải sững lại. Cô nhíu mày, chẳng hiểu mô tê gì: "Ai cơ? Hứa Khang là ai?" Lục Vọng khẽ bật cười, nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt. "Chính là người đàn ông đi cùng thị hậu đằng kia." Nghe vậy, Đường Dữu mới hướng ánh nhìn theo anh, thấy là chồng của thị hậu mới à lên một tiếng: "Anh nói thẳng là chồng thị hậu thì tôi nhận ra ngay rồi, tự dưng nêu tên, tôi còn tưởng người quen nào. Nhưng mà anh hỏi vậy là có ý gì?" Lục Vọng nhàn nhạt đáp: "Cũng được. Trẻ, có năng lực, ngoại hình không tệ." Đường Dữu nghiêng đầu liếc anh, chậm rãi nói: "Tài năng thì tôi không dám đánh giá, chứ còn ngoại hình... tôi nghi anh đang gián tiếp khen bản thân đấy." Lục Vọng thoáng nhướng mày, như thể thật sự bị khơi gợi hứng thú. Đôi mắt đào hoa sâu thẳm ánh lên tia cười khẽ: "Ồ? Sao lại nói thế?" Đường Dữu chống cằm, nhàn nhã đáp: "Nếu như Hứa Khang chỉ được gọi là 'không tệ', thì nhan sắc của anh chắc phải được xếp vào hàng 'tiểu tiên nam hạ phàm' mất rồi." Lần đầu tiên có người ví von anh như vậy. Từ nhỏ đến lớn, anh đã quen với những cái danh chẳng mấy hay ho, lúc thì "chó hoang", lúc lại "ác ma". Lục Vọng bật cười, cố tình dò xét: "Tôi cứ tưởng Dữu Dữu sẽ thích kiểu đàn ông chững chạc, thành đạt cơ." Khí đen trên người Hứa Khang gần như đã bốc lên rõ mồn một, đậm đến mức như muốn lan khắp không gian. Nếu Đường Dữu thật sự cùng "đạo", hẳn không thể không nhận ra. Đường Dữu thảnh thơi tựa vào lưng ghế, hộp sữa chua trong tay đã cạn, cô tiện tay ném vào túi rác bên cạnh, cười nói: "Anh nên tự tin vào gương mặt của mình đi. Dù có đạt được bao nhiêu thành tựu đi nữa, cũng không bằng gương mặt này của anh đâu." Nếu không phải vì gương mặt ấy, lúc trước cô đã chẳng liều lĩnh chủ động mời anh hẹn hò. Cô là ai chứ? Đường Dữu, tín đồ tối thượng của chủ nghĩa mê trai đẹp!... Buổi phỏng vấn vẫn tiếp tục. Sau khi hoàn tất phần của thị hậu và chồng cô ta, hướng dẫn viên chuyển sang phỏng vấn nam ca sĩ La Nham. La Nham và bạn gái là thanh mai trúc mã, anh ta lại đang trong thời kỳ đỉnh cao sự nghiệp mà vẫn dám công khai chuyện tình cảm. Quả thật khiến mọi người không khỏi ngỡ ngàng. "La tiên sinh, có thể tiết lộ một chút là anh và cô Trương quen nhau từ khi nào không?" La Nham có vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng khi nhắc đến bạn gái, anh ta lập tức nở nụ cười như ánh nắng đầu xuân, dịu dàng đến lạ. "Chúng tôi quen nhau từ nhỏ, từ khi cô ấy còn chưa chào đời kia kìa, lúc vẫn còn trong bụng mẹ. Mẹ chúng tôi là bạn thân." Trương Hiểu Nghiên lặng lẽ đứng bên cạnh lắng nghe, khóe môi luôn giữ nụ cười dịu nhẹ, không nói lời nào. La Nham tiếp lời: "Vì hai người thân thiết, nên khi đặt tên cho bọn tôi cũng cố tình chọn từ đồng âm."