Anh Diễn Ngoan, Tôi Giả Yếu, Bắt Tay Nhau Càn Quét Giới Huyền Học
Nhất Chỉ Tiểu Thiền Thiền11-09-2025 21:01:50
Cô cúi đầu nhìn lại. Ban nãy vội quá, chưa kịp nghĩ, giờ mới nhận ra mình đang mặc cái gì.
"A a a a!"
Cô hét lên một tiếng, rồi co giò chạy thẳng vào phòng tắm.
Bên ngoài, Lục Vọng cũng thở ra một hơi thật dài. Anh nhìn lại cái vỏ chai bị cô ném trở lại thùng rác, phải nhanh chóng hủy thi diệt tích!
Anh lập tức gọi điện nội tuyến.
Nhưng người lên không phải nhân viên vệ sinh mà là vị quản lý từng tiếp đón họ lúc đầu.
Người quản lý ấy vẫn giữ vẻ điềm đạm, lễ độ như trước. Gặp Lục Vọng liền nở một nụ cười nhẹ, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy nụ cười kia có chút gì đó là lạ, như thể một con rối bị ai đó ép cười bằng sợi dây vô hình.
"Thưa quý khách, ngài cần gì ạ?"
Lục Vọng nói thẳng: "Trong thùng rác có rác, dọn sạch đi."
Với thái độ chuyên nghiệp, quản lý bước đến bên thùng rác. Nhưng ngay khi nhìn thấy vỏ chai duy nhất bên trong, ánh mắt ông ta lập tức thay đổi.
Giống Đường Dữu, ông ta cũng thấy rõ uế khí bám ở đáy chai.
Đây là... khiêu khích trắng trợn!
Ánh mắt của người quản lý lập tức nhuộm đỏ như máu. Hắn ta không hề cầm lấy chai nước suối, mà cứ thế trừng trừng nhìn Lục Vọng.
Hồn ma rơi lầu thất bại, vậy mà vị khách kia còn dám khiêu khích? Đúng là... tức đến phát điên!
Hắn ta quyết định đích thân ra tay, phải giết chết tên khách ngạo mạn này!
Ngay lúc Đường Dữu bước ra, cảnh đầu tiên cô thấy chính là đôi mắt đỏ rực của người quản lý, gương mặt như muốn xé xác Lục Vọng ra thành từng mảnh. Ánh mắt cô khẽ tối lại. Lục Vọng là người cô dẫn đến đây, nếu để anh chết trong cái khách sạn nát này, chẳng khác nào để lại một vết nhơ trong đời.
Cô không nói gì, chỉ sải bước về phía quản lý, rồi trong tích tắc, như vô tình, giáng thẳng một cú giẫm mạnh xuống chân hắn ta.
Một cú giẫm ấy, mang theo uy thế như thiên quân vạn mã. Gương mặt người quản lý lập tức vặn vẹo vì đau đớn, lệ khí trên người cũng rối loạn đến điên cuồng.
Hắn ra cúi đầu trong cơn choáng váng, chỉ để nhìn thấy chân phải của mình, nơi bị Đường Dữu dẫm lên, đã... biến mất hoàn toàn.
Hắn ta kinh hoàng đến cực điểm, tròng mắt đỏ rực như muốn lồi cả ra ngoài.
Chỉ một cú giẫm mà có thể giẫm bay cả chân hắn ta lẫn giày ư? Người đàn bà đáng sợ này... làm sao có thể?
Dù sao hắn ta cũng là một lệ quỷ cơ mà!
Đứng từ chỗ Lục Vọng nhìn sang, anh thấy con quỷ kia cúi đầu, đôi mắt đỏ ngầu đầy sát ý, hệt như đang cân nhắc cách ra tay. Nhưng anh chỉ nhếch môi đầy hứng thú, định xem thử Đường Dữu xử lý tình huống ra sao.
Không ngờ, lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng hét chói tai.
Người quản lý không dám nán lại thêm giây nào trong căn phòng chết chóc này, sợ rằng cái đầu hắn ta cũng sẽ "bốc hơi" như cái chân mất. Nhân lúc Đường Dữu phân tâm, hắn ta lập tức quay đầu bỏ chạy.
Tiếng hét kia phát ra từ phòng của Quách Dao.
Đường Dữu nhanh chóng chạy tới. Vừa mở cửa ra, cô đã thấy Quách Dao tay cầm chiếc đèn bàn, gương mặt xinh đẹp đầy hoảng loạn. Vừa thấy người tới, cô ta gần như bật khóc, vừa run rẩy vừa van xin: "Hứa Khang... anh ấy điên rồi! Anh ấy định cắn tôi"
Đường Dữu đảo mắt nhìn qua Hứa Khang đang nằm dưới đất. Giờ trông hắn ta chẳng khác gì một xác sống, đôi mắt đầy tia máu, gương mặt méo mó, không còn chút nhân dạng nào.
Có vẻ khi nãy Quách Dao đã dùng đèn đập vào đầu hắn ta. Trán Hứa Khang giờ bê bết máu, vệt đỏ loang dài xuống má, làm chiếc áo sơ mi trắng trên người nhuốm đầy sắc máu.