Chương 43

Anh Diễn Ngoan, Tôi Giả Yếu, Bắt Tay Nhau Càn Quét Giới Huyền Học

Nhất Chỉ Tiểu Thiền Thiền 11-09-2025 21:01:49

"Nhìn gì vậy?" Cô ngơ ngác hỏi, gương mặt có chút căng thẳng. Bị mấy ánh mắt tha thiết ấy dồn ép, cô lúng túng lùi về phía Lục Vọng, cuối cùng còn khẽ níu lấy vạt áo anh, như một chú mèo nhỏ rụt rè trốn vào lòng chủ nhân trước đám đông nhiệt tình thái quá. Rất đáng yêu. Lục Vọng khẽ cong khóe môi, đôi mắt đào hoa lạnh lùng hiện lên một nét ý cười. Anh nghiêng đầu, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô. Tay cô mềm mịn, vừa chạm vào đã khiến người ta không muốn buông. Ở thời mạt thế, thứ Đường Dữu giao tiếp phần lớn là... với xác sống. Mà với bọn xác sống thì không cần nhiều lời, cứ đánh là xong. Còn với dị năng giả, quy tắc cũng tương tự: ai nắm đấm to hơn, người đó nói chuyện. Cô rất nhạy cảm với ác ý, ví dụ như từ người chị nuôi Lâm Tuyết Nhi, hay gã bạn trai cũ Lục Văn Hạ. Với loại người như thế, ra tay không cần nương nhẹ. Nhưng còn những ánh mắt đang hướng về cô lúc này... lại là sự kỳ vọng, chân thành, mong mỏi, những thứ khiến cô bối rối. Cô không quen. Quách Dao năm nay đã ngoài ba mươi, lăn lộn trong giới giải trí nửa đời người, gặp đủ kiểu người kỳ quặc. Mới đầu, cô ta còn tưởng cô gái này lạnh lùng khó gần, không hòa nhập, giờ nhìn lại, rõ ràng là đáng yêu đến thật lòng. Cô ta còn từng đứng về phe Hứa Khang ghét cô ngay từ ngày đầu! Đúng là mù thật rồi! "Tiểu Dữu, tối nay tôi có thể qua chỗ cô trải tạm cái đệm ngủ không? Đừng lo, đợi chương trình kết thúc tôi sẽ mời cô một bữa đại tiệc!" Cái đồ nhỏ nhen Lục Vọng kia không cho ai gọi cô là "Dữu Dữu", Quách Dao lại không thể gọi "chị Đường" vì chênh lệch tuổi tác. Nghĩ đi nghĩ lại, gọi "Tiểu Dữu" nghe cũng dễ thương. Có người mở lời, cả nhóm lập tức nhao nhao hưởng ứng: "Phải đó, chúng ta đều là khách mời, ở chung cho vui!" Nhân viên trong tổ quay lặng lẽ liếc nhìn nhau. Thật lòng mà nói, họ cũng muốn ngủ chung phòng với Đường Dữu lắm... "Nhưng... chắc không đủ chỗ đâu nhỉ." Đường Dữu nhỏ giọng: "Hay là... tôi nhường phòng cho mọi người? Tôi có thể sang chỗ khác." Phòng của cô và Lục Vọng, nơi từng có người nhảy lầu, hiện tại đã được xử lý sạch sẽ, có thể xem là an toàn tuyệt đối. Trừ bạn gái của ảnh đế chưa lên, Hứa Khang bị sự cố, hiện còn lại tám khách mời. Một phòng chắc chắn không đủ, chia làm hai thì còn tạm. "Được đấy, vậy chia người đi." La Nham và Trương Hiểu Nghiên đã rời đi vào ban ngày giờ quá hoảng loạn. Sau khi cân nhắc, mọi người quyết định để hai người đó lại phòng Đường Dữu. Còn Hứa Khang? Đến tận nửa đêm, Quách Dao vẫn không hề nhớ đến sự tồn tại của hắn ta. Đêm đó, các khách mời lần đầu tiên có một giấc ngủ thật yên ổn. Sáng hôm sau. Vì đêm qua nghỉ ngơi khá tốt, nên hôm nay ai nấy đều tỉnh táo, tinh thần sảng khoái. Chỉ tiếc cảm giác ấy không kéo dài lâu. Khi người quản lý khách sạn xuất hiện, cả nhóm lập tức sững sờ, sắc mặt đồng loạt biến đổi, kinh hoàng đến cực điểm. Ngay cả phòng livestream cũng nổ tung vì những tràng thét chói tai. [Trời ơi trời ơi! Mọi người nhìn trán ông ta kìa! Và cả mắt phải nữa! Mới qua một đêm mà sao lại bị thương nặng vậy? Chuyện gì đã xảy ra?!] [Không! Mọi người nhìn kỹ mắt ông ta đi! Ngày đầu tôi còn thấy ông ta có vẻ nho nhã, sao giờ trông như... yêu quái vậy?!] [Không tin nổi! Chắc chắn là hóa trang rồi! Ai bị thương nặng thế mà vẫn đi làm? Nếu thật thì phải nằm viện chứ, làm gì còn ở đây đứng trực tiếp nữa. ]... Phòng livestream loạn như chợ vỡ, đến mức cuộc tranh cãi này còn kéo chương trình lên thẳng top tìm kiếm.