Chương 27

Anh Diễn Ngoan, Tôi Giả Yếu, Bắt Tay Nhau Càn Quét Giới Huyền Học

Nhất Chỉ Tiểu Thiền Thiền 11-09-2025 21:01:50

Người xấu lại là kẻ tố trước, dù không có lý cũng phải ra vẻ như có. Quản lý tức đến run người, cố nhếch miệng cười mà gần như sắp không giữ được vẻ mặt: "Quý khách muốn thế nào đây?" Đường Dữu đáp thẳng: "Trong đó có một kẻ từ trong bồn cầu chui ra. Ông vào kéo hắn ra ngoài." Quản lý bật cười giận dữ: "Dựa vào cái gì chứ?" Đường Dữu lạnh lùng: "Dựa vào việc hắn là người của khách sạn các ông. Ông đi hay không?" Miệng thì nói, nhưng ánh mắt cô lại liếc về phía bàn chân phải trống trơn của hắn ta một cách kín đáo. Cơn đau nhức buốt như xuyên da thịt bất ngờ cuộn trào, lan khắp toàn thân quản lý. Nghĩ đến cái chân phải của mình, hắn ta nghiến răng chửi thầm: "Cô nói hắn là người khách sạn thì là người khách sạn chắc? Tôi còn nói hắn là người của các người đây này!" Vừa nãy còn tỏ ra lý lẽ, Đường Dữu nghe vậy bỗng bật cười. Nụ cười của cô lạnh lẽo, vô tình. Đôi mắt vốn xinh đẹp đáng yêu giờ đây lại toát ra vẻ băng giá đến rợn người. Quản lý bị cô nhìn đến nổi da gà toàn thân. Ngay lúc đó, Lục Vọng lên tiếng. "Cho dù không phải người khách sạn, các ông vẫn phải chịu trách nhiệm." Quản lý trợn mắt: "!! Các người quá đáng lắm rồi!" Lục Vọng điềm nhiên nói tiếp: "Phòng này là do tổ chương trình chúng tôi thuê. Trong thời gian này, quyền sử dụng thuộc về chúng tôi. Còn khách sạn có trách nhiệm đảm bảo an toàn cho các phòng. Để người lạ tùy tiện ra vào phòng khách như thế, là do các người bất lực." Quản lý bị đôi nam nữ này làm cho tức nghẹn họng, nhưng chẳng thể phản bác nổi. Chủ yếu là... không đánh lại nổi! Bất kể là Đường Dữu hay Lục Vọng, hắn ta đều không địch lại ai! Ánh mắt quản lý trầm xuống, lộ ra sát khí lợn mùi máu nặng nề. Nhưng ngay giây tiếp theo, hắn ta đã bị Đường Dữu đá thẳng vào trong phòng. Đường Dữu buông một câu: "Vào đi. Chừng nào chưa xử lý xong người kia, đừng hòng bước ra."... Trong khung hình của phòng 201, khán giả thấy cảnh quản lý khách sạn càu nhàu chửi rủa, túm lấy kẻ bò ra từ bồn cầu. Không còn mấy người khách sống, hắn ta cũng chẳng cần che giấu bàn chân phải trống rỗng nữa. "Con mẹ nó, đồ ngu! Đáng đời bị tao dí chết trong bồn cầu! Có mỗi hai con người yếu ớt cũng không bắt được, mày đúng là đồ rác rưởi!" Tên ma bồn cầu vốn là khách cũ, bị chính tay quản lý giết chết. Vừa hận hắn ta, vừa sợ hắn ta, cuối cùng đành trở thành ác linh giúp sức cho khách sạn, cùng nhau hại người. Bởi kẻ từng giết mình đang đứng trước mặt, ma bồn cầu vừa bị túm lên liền run rẩy không ngừng, không dám phản kháng. Quản lý lạnh lùng giơ bàn chân phải vô hình lên, đạp tung cánh cửa toilet còn khép hờ, rồi thô bạo nhét tên kia trở lại vào bồn cầu. Ống kính không quay được rõ bên trong toilet, chỉ lờ mờ một chút, nhưng chỉ bấy nhiêu cũng đủ khiến khán giả rú lên kinh hãi. [A a a a a a! Mẹ ơi, cái khách sạn này bị ma ám rồi! Mọi người nhìn cái chân của quản lý đi, tôi nhớ lúc đầu ông ta có bị què đâu mà?!] [Phật tổ phù hộ, phật tổ phù hộ, ông quản lý kia vừa nhét cái thứ bò ra từ bồn cầu quay lại đó hả? Tôi mới thấy một đoạn thôi mà rùng cả mình!] [Hu hu hu hu, mẹ ơi cứu con! Con sợ quá! Đêm hôm khuya khoắt còn rảnh rỗi đi coi cái show kinh dị làm gì không biết... ] [Niệm thầm: Phú cường, dân chủ, văn minh, hòa hợp, tự do, bình đẳng, công chính, pháp trị, yêu nước, tận tụy, thành tín, thân thiện!]... Khán giả nào đã từng chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng đến thế? Nhiều fan ruột hoảng loạn gọi thẳng cho tổ chương trình, có người thậm chí còn lên Weibo tìm cách liên hệ với công ty quản lý hoặc người đại diện của các khách mời. Thế nhưng, tất cả đều vô ích.