Chỉ thấy Phương Kỳ lập tức rạp người xuống đất, bốn chi phối hợp bò sát với tốc độ như dã thú, lao nhanh về phía lưng Lý Thu.
Ngon. Biết đi lại. Là người.
Nhưng khi đã bò sát đến gần, Phương Kỳ bỗng khựng lại, vẻ mặt mờ mịt như kiểu nhận ra có gì đó... sai sai.
Lý Thu quay phắt lại, vỗ vỗ lên ngực, còn lẩm bẩm:
"Cô làm gì mà y chang Lý Đông vậy, nhìn kỹ coi, tôi là tang thi nha, không phải người đâu á."
Nói thì nói vậy chứ, trong lòng cô vẫn run như cầy sấy. Lỡ đâu Phương Kỳ cũng là dạng tang thi biến dị giống cô thì sao?
May thay, Phương Kỳ chỉ đứng đó lạnh lùng ngửi ngửi mùi trên người cô một lát, rồi quay đầu chạy về phía xác Triệu Tư Nguyên, tiếp tục "bữa ăn" đang dang dở.
Lý Thu thở phào một hơi, nhanh chóng chạy về phía Lý Đông.
Cô đâu quen thân gì với Phương Kỳ, đã là người hướng nội, giờ thành tang thi rồi vẫn cứ thích bám dính lấy người quen.
Mà điều quan trọng nhất là, Lý Thu nhớ rất rõ, trong suốt một tháng đầu tiên khi cô chưa lấy lại được ý thức con người, tại sao cô lại đói gần chết gần khô xác.
Tại vì – tang thi có cái bệnh... giữ đồ ăn!
Những con tang thi to con, mạnh mẽ không hề có ý định chia sẻ, ai giành ăn nhiều là quay ra cắn nhau chí chóe. Còn cô thì chạy chậm, mỗi lần hớn hở lao đến chỗ có người sống là y như rằng đã bị giành mất, đành đứng đó ôm bụng lép nhìn người ta biến thành tang thi.
Thỉnh thoảng có lúc người còn sống ở gần, cô vừa mới hí hửng chưa kịp nhào tới thì đã bị cả đám tang thi khác chen lấn xô ngã, nằm phơi bụng dưới đất.
Nhưng với Lý Đông, cô không lo.
Dù gì tên này cũng do cô đặt mà ra – nếu trong thế giới tang thi có làm hộ khẩu, thì hai người họ nhất định là họ hàng gần!
Bên bờ hồ, Lý Đông vẫn đang giữ chặt Trần Mịch, khuôn mặt trắng bệch vấy máu của anh ta trở nên càng lúc càng đáng sợ...
Trần Mịch đã chết.
Có lẽ cô ta không bao giờ ngờ được, mình lại kết thúc cuộc đời trong tình cảnh như thế này.
Khi cơ thể con người bị tổn hại vượt quá một giới hạn nhất định, dù có nhiễm virus tang thi thì cũng không thể biến thành tang thi được nữa.
Lý Thu ngồi xổm một bên, nhìn một sinh mạng chậm rãi tan biến, không khỏi ngẩn người. Trong lòng cô trào lên một cảm giác xót xa, thương thay cho kiếp đồng loại lụi tàn.
Lý Đông vẫn đứng cạnh đó, không tỏ thái độ gì với sự xuất hiện của Lý Thu, cũng chẳng có ý định giành ăn hay bảo vệ "chiến lợi phẩm".
Lý Thu quay đầu nhìn về phía Phương Kỳ – nơi đó giờ đã trống trơn.
Phương Kỳ lúc này đã bò vào rừng đa, nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi.
Không ai biết cô ấy đi đâu, có lẽ là đi kiếm mục tiêu mới.
Trong gene biến dị của tang thi, chỉ còn khắc sâu một điều duy nhất – đói khát.
Lý Thu tiện tay nhặt cái ba lô to tướng mà Phương Kỳ bỏ lại trên đất.
Từ bãi lau sậy phía sau, vài con đom đóm bay ra, ánh sáng lập lòe chiếu lên gương mặt Lý Thu.
Cô cúi người, múc nước hồ rửa mặt rồi rửa tay, gột sạch những vệt máu hay vết bẩn không rõ nguồn gốc.
Ngẩng đầu lên, vài giọt nước nhỏ xuống từ cằm cô, tạo thành những vòng tròn gợn sóng trên mặt hồ. Cảm giác no bụng sau một thời gian dài khiến cô thấy cực kỳ thỏa mãn, đến cả tay chân cũng có thêm sức lực.
Lý Đông từ đầu đến cuối vẫn đứng im lặng bên cạnh, không biết đang nghĩ gì.
Lý Thu liếc nhìn anh ta một cái rồi cười nói:
"Anh đã quay lại rồi thì tối nay tụi mình lại làm bạn đồng hành nha."
Nói rồi, cô cúi người nhặt lại mấy cái ba lô rơi vãi, đổ hết đồ bên trong ra đất rồi bắt đầu chọn lựa.
Cuối cùng, Lý Thu lựa ra được: 2 chai nước suối, 1 bật lửa, 1 đèn pin cầm tay dùng trong trường hợp khẩn cấp, 1 túi cứu thương (bên trong gồm: cồn iodine, cồn y tế, garo, thuốc giảm đau, thuốc cảm, thuốc hạ sốt, thuốc kháng viêm đường ruột, nhíp, bông gạc, lưỡi dao lam, tăm bông), 1 túi ngủ, 1 cuộn dây leo núi, 1 lưỡi câu cùng một cuộn dây câu, 2 gói bánh quy nén và 1 hộp thịt hộp.
Tất cả được Lý Thu xếp gọn vào ba lô của mình, còn mấy món lặt vặt khác thì cho hết vào một ba lô khác rồi đưa cho Lý Đông mang.
Lý Đông cũng chẳng phản đối, để mặc cho cô sắp xếp, nhưng ánh mắt âm u của anh ta vẫn dõi sâu vào lòng hồ – rõ ràng anh ta chưa quên cái "món ăn" đã thoát thân kia.
Lý Thu đi đến lối mòn gần đó, dừng lại, mở chiếc đèn pin vừa nhặt được rồi soi lên tấm bảng chỉ đường.
Đoạn đường mòn này tên là Đại Lộ Hoan Lạc, đi thẳng sẽ băng qua Cầu Bạch Mã, men theo Đài Thủy Vân và Đình Vấn Nguyệt, cuối cùng sẽ đến Khách sạn Nham Hồ.
Đó chính là nơi Lý Thu muốn tới.
Cô không biết rằng, lúc này Thẩm Dư Thành – kẻ đã bỏ trốn – đã lên bờ ở một nhánh khác của hồ Nham, và đang cắm đầu chạy về phía trại của những người sống sót.