Chương 18.1: Cấp bậc tang thi càng cao, sức kháng ăn mòn càng mạnh…

Vua Thây Ma Ốc Sên Và Bếp Trưởng Của Cô Ấy

Tiểu Hùng Đại Nhân 15-09-2025 22:38:36

Khi no bụng, Lý Thu có thể nhảy tưng tưng, thậm chí cảm thấy chạy marathon một lèo cũng chẳng hề hấn gì. Nhưng khi đói, cô lập tức thấy như có cả quả núi đè lên người, mỗi bước đi chậm chạp như... một con ốc sên. May mà dù chậm, ốc sên vẫn còn biết nhích. Lý Thu mất gần nửa tiếng đồng hồ mới đi hết đoạn đường mà bình thường chỉ cần vài phút là tới. Tiếng thở dốc của cô to như... máy sấy tóc mở hết công suất. Khi cô lê tấm thân tàn đến cửa sảnh khách sạn, theo thói quen liền dụi dụi mắt... rồi ngay sau đó há hốc miệng, cứng đờ người nhìn cảnh tượng trước mặt. Chỗ này, số lượng xác tang thi so với hơn trăm cái ở phố cũ ban nãy... ít nhất gấp mấy chục lần! Trong tầm mắt của Lý Thu, đâu đâu cũng thấy xác tang thi nằm la liệt. Chúng chết kiểu gì cũng có, hình dạng lúc chết cũng mỗi đứa một vẻ, điểm chung duy nhất chính là — gần như tất cả đều bị người ta xới tung não lên. Bên trong đầu trống rỗng, không còn một hạt tinh hạch nào, trông chẳng khác gì những quả óc chó bị móc nhân ra hết. Giờ chắc mấy cái tinh hạch ấy đã nằm trong tay một dị năng giả nào đó, trở thành nguyên liệu thăng cấp rồi cũng nên. Lý Thu lia mắt nhìn quanh, nhanh chóng phát hiện đám tang thi trí tuệ từng tụ lại với Lý Đông ban ngày cũng đã "ra đi" cả. So với bọn tang thi cấp thấp, mấy đứa kia được "chăm sóc đặc biệt" hơn, xác bị đánh nát tan tành, lại còn bị dồn thành một đống. Nhìn sơ qua cứ như một con quái vật tám tay bày ra làm mẫu cho tiết sinh học. Lý Thu vội ôm lấy cánh tay mình, trong lòng thầm thở phào. May mà cô và Lý Đông chạy nhanh, nếu không giờ cũng đã "gia nhập đội hình" rồi. Tám tay cộng thêm bốn tay... thành quái vật mười hai tay. Mười hai tay? Còn không phải Vạn Nô Vương trong Đạo Mộ Bút Ký đó sao? Đầu óc Lý Thu đúng là không bao giờ "bỏ lỡ cơ hội" liên tưởng mấy thứ trời ơi đất hỡi. Một cơn gió lùa qua, thổi tung cái mái tóc giả rối bù trên đầu cô, cũng thuận tiện kéo cô ra khỏi chuỗi suy nghĩ nhảm nhí. Lý Thu vô tình chạm mắt với vài con chó hoang chẳng biết từ đâu chui ra. Đám chó hoang này con thì là chó ta, con thì giống Alaska hay Teddy từng là thú cưng, nhưng giờ đều đã to hơn gấp đôi so với trước tận thế. Lý Thu để ý thấy mắt bọn nó đều xám đục bất thường — đích thị là tang thi cẩu. Tang thi cẩu thì vẫn là cẩu. Không phải đồng loại với con người, nên dù người đã biến thành tang thi, tụi nó vẫn cứ... xơi như thường. Giờ phút này, ánh mắt của bọn tang thi cẩu dính chặt lên người Lý Thu, nước dãi nhỏ tong tong. Lý Thu thừa biết lúc này tuyệt đối không được lộ vẻ sợ hãi. Gặp chó, càng phải tỏ ra hung hăng, bọn nó mới không dám nhào vô. Quả nhiên, so với Lý Thu — một "người sống có sức chiến đấu", bọn tang thi cẩu vẫn thấy mấy cái xác tang thi kia hấp dẫn hơn, lập tức quay sang... dùng bữa. Lý Thu thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cô từng bị chó rượt hồi nhỏ, hoảng tới mức nhảy thẳng xuống cái hồ trong khu chung cư, suýt chết đuối. Lớn lên, tuy rất yêu động vật, thường xuyên đi quán cà phê mèo vuốt ve cưng nựng, cũng hay mua thức ăn cho mèo hoang quanh trường... nhưng riêng chó, thì vẫn giữ khoảng cách. Mấy con chó nhỏ thì không sao, chứ con nào to to, nhìn dữ dữ một chút là cô liền "hai chân run lẩy bẩy, bước không nổi", y như bị trúng chiêu khống chế. Ai mà ngờ tận thế đến, chó lại to hơn cả trước kia nữa chứ! Lý Thu nhanh chóng ngồi xuống bên một cái xác tang thi, tránh né tầm mắt của lũ tang thi cẩu. Với niềm tin mãnh liệt rằng "cấp càng cao thì càng bổ", cô chọn ăn thịt của mấy con tang thi trí tuệ trước tiên. Phải tranh thủ ăn cho nhanh, có sức còn quay về kéo Lý Đông lên.