Chương 6.1: Cho tôi ăn một miếng thôi mà

Vua Thây Ma Ốc Sên Và Bếp Trưởng Của Cô Ấy

Tiểu Hùng Đại Nhân 15-09-2025 22:38:38

Phương Kỳ cúi đầu nhìn xuống, chỗ khuỷu tay áo cô ấy đã bị máu thấm loang thành một vệt lớn. Chẳng qua lúc nãy tay áo chưa xắn lên nên cô ấy không phát hiện ra. Cô ấy đưa tay ấn nhẹ vào khuỷu tay, lập tức cảm thấy đau nhói – không phải vết máu dính linh tinh đâu. Kéo tay áo cao thêm một chút, Phương Kỳ thấy rõ một vết cào sâu hoắm. Máu từ vết thương đã sậm màu, chuyển sang đen ngòm, tanh nồng và thối rữa. Cô ấy mím môi, cuối cùng cũng hiểu tại sao nãy giờ mình khát nước như điên. Rõ ràng đã rất cẩn thận, thế mà vẫn trúng chiêu. Từ lúc rời trại, cô ấy và Triệu Tư Nguyên là hai người chính ra tay diệt tang thi, lúc nào cũng trong trạng thái căng như dây đàn. Có lẽ chính vì thế mà đến giờ cô ấy mới phát hiện ra mình bị thương, lại còn chẳng thấy đau chút nào trước đó. Ban nãy còn cảm thấy người nóng hầm hập, giờ thì mồ hôi lạnh túa cả lưng. Sắc mặt Phương Kỳ cũng thay đổi liên tục, rồi dần dần trở nên trắng bệch như tờ giấy, nhợt nhạt không khác gì đôi môi mất máu của cô ấy. Người bị nhiễm virus tang thi... đều chỉ có một kết cục. Không có ngoại lệ. Phương Kỳ siết chặt nắm tay, lặng lẽ liếc nhìn về phía sau. Mấy người Triệu Tư Nguyên đang tản ra lục soát mấy ngôi nhà gần đó. Gần cô ấy nhất là Tô Chí Hải, chỉ cách chừng bốn, năm mét. Ai cũng bận rộn lục tung mọi thứ để tìm vật tư, tạm thời không ai để ý tới cô ấy. Cô ấy nhẹ nhàng buông tay áo, che lại vết thương. Virus lây qua vết cào không phát tác nhanh bằng vết cắn. Theo ghi chép của trại, người bị tang thi cắn chỉ cần từ 1 đến 10 phút là phát bệnh, nhưng nếu bị cào, thời gian ủ bệnh sẽ kéo dài hơn – từ 1 đến 24 giờ. Dù sao thì... thời gian của cô ấy cũng không còn nhiều. Phương Kỳ lập tức đưa ra quyết định. "Chị định đi à?" Trần Mịch là người đầu tiên kêu lên. Vừa nói xong cô nàng mới nhận ra mình hơi lớn tiếng, lại có chút... mừng thầm không che giấu được, liền cuống cuồng bịt miệng lại, diễn một màn "tôi không nói gì hết đâu nha". "Ừ." Phương Kỳ lạnh mặt gật đầu. Cô ấy nói rõ sẽ rời khỏi nhóm, nhưng không giải thích lý do. Tô Chí Hải lập tức nhảy dựng: "Sao thế chị Kỳ? Mình đi chung cả tuần rồi mà! Chị đi thì em cũng đi!" Cậu ấy nghĩ chắc Phương Kỳ bị Trần Mịch chọc giận, còn chưa nguôi nên mới thế. Nhưng lời vừa dứt, cậu ấy đã bắt gặp ánh nhìn sâu hun hút của Triệu Tư Nguyên. Ánh mắt ấy khiến Tô Chí Hải lạnh sống lưng, cảm giác như có một con rắn vừa bò qua gáy mình. Thẩm Dư Thành cũng trừng mắt lườm cậu ấy: "Nói cái gì vậy? Chị Kỳ giận mà cậu cũng bắt chước theo à?" Phương Kỳ lại rất điềm tĩnh, giọng nói còn lạnh hơn lúc nãy: "Tôi không phải đang giận, cũng không có hỏi ý kiến các cậu. Chia tay trong hòa bình đi. Tôi sẽ không quay lại trại nữa. Mấy vật tư tôi để ở trại coi như để lại cho mọi người. Còn đây là mấy thứ tôi vừa tìm được hôm nay, theo quy định thì tôi được giữ một nửa. Giờ tôi không cần, các cậu muốn mang về hay chia nhau thì tùy." Cô ấy xoay người, dốc ngược ba lô, đổ toàn bộ vật tư ra đất. Từ đầu tới giờ, ai cũng biết Phương Kỳ là người ra tay nhanh nhất khi đánh nhau, cũng là người siêng năng nhất khi lục đồ. Vật tư trong ba lô của cô ấy phong phú đến choáng ngợp: từ đồ ăn, dụng cụ, cho tới vật dụng sinh tồn. Cả nhóm gần như hoa mắt nhìn đống đồ lăn lóc trên nền đất lầy. Chỉ liếc sơ qua đã thấy: một cái mũ bảo hiểm xe máy, một cây nhiệt kế, một mảnh kính to bằng bàn tay, một chiếc áo khoác dài màu nâu, một con dao gập, một cuộn túi nylon, một hộp trái cây đóng hộp, một hộp thịt hộp, hai gói mì ăn liền... Và đặc biệt nhất – một hũ Lão Can Ma ớt chưng nguyên tem nguyên đai, còn chưa khui nắp. Cả đám nhìn mà nước miếng muốn chảy thành sông. "Đây là loại ngon nhất trong mấy loại Lão Can Ma rồi đó..." Thẩm Dư Thành không nhịn được mà buột miệng. Mấy ngày nay sống chẳng khác gì ăn cát gặm đá, tang thi trong thành thì đông như quân Nguyên, vào trong đó chẳng khác nào tìm chỗ chôn thân. Bọn họ chỉ có thể lảng vảng ở khu ven đô, chỗ nửa quê nửa thành, đồ ăn thì ít ỏi đến thảm thương. Phần lớn là mò cá ngoài sông, hoặc tóm được con chó hoang nào thì coi như trúng mánh, còn thứ thiếu nhất chính là... gia vị. Có hũ Lão Can Ma này rồi, bữa cơm từ "nước mắt chan cơm" lên thẳng "cơm chan nước mắt nhưng có mùi thơm"! Nói xong, cậu ấy mới ý thức được... không phải lúc bàn chuyện ăn uống, vội im bặt. Việc cần làm bây giờ không phải là thèm ớt chưng, mà là ngăn Phương Kỳ đừng rời đội!