Chương 12.1: Ngủ! Tang thi cũng cần ngủ chứ!…

Vua Thây Ma Ốc Sên Và Bếp Trưởng Của Cô Ấy

Tiểu Hùng Đại Nhân 15-09-2025 22:38:37

Lý Thu cũng chẳng gấp tìm Lý Đông — cái tên mới quay lưng chưa được bao lâu đã bốc hơi mất hút. Để xác minh xem sức mạnh bất ngờ này có phải là ảo giác không, cô tiện tay lại đẩy thêm một hàng tang thi nữa. Âm thanh rầm rầm như đống hàng hóa nặng bị hất đổ vang lên cực rõ bên tai. Lý Thu ngẩng đầu nhìn — mấy con tang thi ngã dúi dụi chồng lên nhau như bánh tráng cuốn nhiều lớp. Chúng không một tiếng rên la, chỉ đồng loạt phát ra âm thanh rít gào đặc trưng của tang thi. Những âm thanh ấy hòa lại với nhau, vừa lạnh lẽo vừa nặng nề, như một bản hợp xướng quái dị giữa trời rạng sáng, nghe mà nổi da gà tận sống lưng. Lý Thu nuốt nước bọt đánh ực một cái, lùi lại một bước, cảm thấy có chút không ổn. Chơi vui xíu mà lỡ... gọi nguyên đàn tang thi tới thì vui quá hóa toang mất! Mới tưởng tượng cảnh bị dẫm nát thành bánh bông lan dưới chân đám xác sống là cô đã muốn chui xuống đất luôn rồi. Nghĩ thế, cô vội vàng lủi vào một bụi cây, thầm niệm trong lòng: "Cùng là xác sống cả, cớ gì phải giết nhau?" Tiếc là bụi cây này cũng chẳng yên bình gì — bên trong còn mắc mớ mấy thứ giống óc và nội tạng người chẳng biết bị quăng từ đâu tới. Lý Thu định vịn tạm cành cây cho vững, ai dè tay vớ ngay phải mớ đồ lòng kia, suýt nữa hét lên. May mà cô nín được, chỉ nhanh chóng cúi xuống lau bừa tay lên cỏ, tạm coi là đã sạch. Cũng may, những con tang thi bị cô đẩy ngã không quay lại kiếm chuyện. Chúng hình như chỉ đang... đáp lại tiếng gọi của con tang thi trí tuệ cấp D kia. Gào xong, tụi nó đồng loạt ngậm mồm, rồi lần lượt đứng dậy, tiếp tục nối đuôi tiến về phía khách sạn như chưa có chuyện gì xảy ra. Lý Thu hết muốn thử sức mạnh luôn rồi. Cô kéo thấp vành nón, rón rén men theo một lối rẽ nhỏ, né khỏi đoàn tang thi đang đi tập thể. Nhờ ăn uống đầy đủ, thể lực tốt, Lý Thu chạy bon bon, còn nhanh hơn một số con tang thi, đón đầu tiến vào khách sạn trước cả bọn chúng. Vừa đi, Lý Thu vừa lập kế hoạch trong đầu: 1. Tìm bản đồ trước. 2. Thu gom vật tư hữu ích. 3. Tìm một căn phòng rộng sạch để ngủ một giấc. 4. Dậy ăn cái gì đó rồi lên đường về nhà. Trước mắt, việc cần kíp là kiếm cho ra tấm bản đồ. Chỉ cần có bản đồ, mới biết đường về nhà ở đâu. Khách sạn tầng trệt trang trí cực kỳ sang trọng, tường ốp kim loại lấp lánh, hoa văn đục lỗ tinh tế. Sảnh chính được thiết kế thông tầng cao gần 30 mét, tạo cảm giác cực kỳ thoáng đãng. Tầng trệt chia thành nhiều khu rõ rệt: Bên trái là quầy lễ tân, khu vực nghỉ ngơi có đặt vách ngăn cao và ghế sô pha. Bên phải là trà thất, quán cà phê, nhà hàng, cùng cầu thang xoắn kiểu phương Tây cực sang. Trên sàn còn đặt nhiều bảng hướng dẫn, dễ dàng chỉ đường cho khách. Lý Thu vọt nhanh vào khu nghỉ ngơi — vì theo kinh nghiệm, nơi này thường để sẵn tạp chí, báo địa phương, sách giới thiệu du lịch và cả bản đồ cho khách tra cứu. "Ủa? Không có à?" Lý Thu cau mày, mắt quét một lượt. Nơi đây bừa bộn tanh bành, vách ngăn đổ lên ghế sô pha da, bình hoa và đèn cây vỡ nát, dưới đất loang lổ vết máu đã khô thâm lại. Một con robot lễ tân của khách sạn cũng đang nằm chỏng chơ bất động, có vẻ đã hết pin từ lâu. Lý Thu thở dài: "Được rồi, không dễ ăn như mình tưởng..." Chỉ là không thấy cái giá để tạp chí và bản đồ đâu cả. Trong lúc Lý Thu đang cặm cụi lục lọi, một bầy tang thi đông như kiến vỡ tổ đã tràn vào đại sảnh. Cô vẫn tiếp tục trùm đầu bằng túi nilon đen, dùng để che bớt mùi người sống, không thèm để ý đến tụi nó. Chỉ là động tác nhẹ tay nhẹ chân hơn, tránh gây chú ý để khỏi phí thời gian tìm bản đồ. May sao, trời không phụ người có tâm — con mắt tinh tường của Lý Thu đã lia trúng mấy tờ báo nằm dưới cái ghế sô pha bị lật. Thì ra cái kệ bản đồ bị ghế đè lên! Lý Thu nằm rạp xuống nền đá cẩm thạch, dán mặt sát đất nhìn vào bên dưới. Khung kệ bị mắc kẹt cứng hai đầu dưới chân ghế. Muốn lấy được bản đồ vương bên cạnh, chỉ có hai cách: 1. Tìm một cây dài như... cây gậy phơi đồ để gắp ra. 2. Hoặc nâng cái ghế lên để lôi kệ ra ngoài. Nhưng cái sô pha này là khung thép bọc da, cân nặng ước chừng vài trăm ký. Nghĩ đến sức mạnh "siêu nhân" của mình, Lý Thu thở hắt một cái, phì phì nhổ hai bãi nước bọt vào tay cho có khí thế, rồi dùng cả tay và lưng để thử nâng nó lên. Không ngờ — vừa đặt tay vào hai góc ghế, cô đã dễ như bỡn nhấc bổng món nội thất nặng cả tạ lên quá thắt lưng mình! Âm thanh "kẹt... rẹt..." do chân ghế cọ lên nền đá vang vọng khắp đại sảnh. Trong khoảnh khắc đó — tất cả tang thi đang tìm kiếm người sống lập tức bị âm thanh này thu hút!